Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 802: Chương 802: Liêu Dương Vương thiên tuế! (2)




Mặt khác miễn đi chức vị phụ quốc đại tướng quân, thái tử thái bảo cùng Liêu quốc công, tiến phong làm Liêu Dương quận vương. Thực phong tám trăm hộ, hậu nhân thừa kế.

Do đồng tử vi hoàng môn bình chương sự, thái tử thái sư Trương Cửu Linh tiếp nhận chức vị U Châu đại đô đốc, khâm thử!

Tần Tiêu chỉ suýt chút đã cười thành tiếng:

- Thần lĩnh chỉ tạ ơn. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Dứt lời liền đứng bật lên tiếp lấy thánh chỉ như giành giật từ tay Trương Cửu Linh, tinh tế xem qua vài lần. Nhìn qua thấy ấn tín trên thánh chỉ, còn không phải do hoàng đế đích thân phong tước sao? Ha ha!

Mọi người đều vui mừng chạy tới chúc mừng Tần Tiêu:

- Chúc mừng Liêu Dương Vương thiên tuế!

Tần Tiêu ha ha cười to, mười phần tiểu nhân đắc chí nói:

- Cùng vui, cùng vui! Cửu Linh huynh, hôm nay ngươi đưa tới một phần hậu lễ cho ta nha! Hôm nay chúng ta tổ chức buổi tiệc trong phủ, thứ nhất cảm tạ hoàng ân mênh mông, thứ hai mở tiệc tẩy trần cho Cửu Linh huynh, cung nghênh Cửu Linh huynh chính thức tiếp nhận chức đại đô đốc! Hôm nay là đêm mười lăm tháng Giêng, chúng ta còn có thể thưởng thức được hoa đăng trong thành đâu!

Trương Cửu Linh cũng không từ chối, ôm quyền cảm tạ:

- Như thế xin đa tạ Liêu Dương Vương!

Trong lòng Tần Tiêu cười hăng hắc: Thật vui a, chẳng những có thể ném hết mọi việc rắc rối đau đầu không cần để ý, còn có thể tiếp tục mang binh, đảm nhiệm chức đô đốc Doanh Châu, có vương tước, quả thật có chút làm cho ta ngoài ý muốn. Liêu Dương quận vương, còn được thừa kế đâu, chậc chậc! Xem ra vị hoàng đế huynh đệ của ta đích thật đủ rộng rãi, ta cũng không thể làm quá khó xem. Binh quyền Liêu Đông ta cũng nên phân một ít cho Trương Cửu Linh, không thể cho hắn khó xử. Các huynh đệ tính tình như lửa trong quân của ta, cũng phải khuyên giải bọn hắn một chút, nên ngoan ngoãn phục tùng điều khiển của Trương Cửu Linh. Phục hắn chính là phục hoàng đế, chính là cấp mặt mũi cho triều đình, như vậy mới không có lỗi với vương tước này nha!

Đêm đó bên trong phủ đại đô đốc giăng đèn kết hoa, treo lên hơn mấy chục hoa đăng, mời mọi người vào trong phủ ngắm đèn, bái kiến tân nhậm đại đô đốc. Trên bàn rượu Tần Tiêu nhất định kéo Trương Cửu Linh ngồi vào chủ vị với mình, hai người ngồi chung bàn cùng uống, cùng nhận lời chúc mừng của các tướng lĩnh quan viên. Trương Cửu Linh có thể uống được một chút rượu, nhưng làm sao đấu lại những hán tử thiết huyết như Tần Tiêu, lại không tiện mở miệng cự tuyệt, đành uống thật thống khoái. Không bao lâu hắn đã bị chuốc say đến hỗn loạn.

Tần Tiêu cho Hoàn Tử Đan dìu hắn về khách phòng nghỉ ngơi, chờ vài ngày sau khi Tần Tiêu rời khỏi mới dọn chủ trạch nhường lại cho hắn. Tiệc rượu tan, mọi người tự về nhà hoặc rời đi thưởng thức hoa đăng.

Tần Tiêu mang theo Mặc Y, Tử Địch cùng Ngọc Hoàn, Kim Lương Phượng ra khỏi phủ đi ngắm hoa đăng trong thành U Châu. Ba nữ tử vô cùng hứng thú đi chơi chung quanh, Tần Tiêu cùng Kim Lương Phượng chậm rãi đi dạo trên đường.

Kim Lương Phượng vừa đi vừa cười khẽ:

- Liêu Dương Vương, Liêu Dương Vương thiên tuế, ha ha!

- Cười gì vậy, lão gia hỏa?

Tần Tiêu cũng cười liếc mắt nhìn hắn.

- Thật sự là hoàng ân mênh mông thôi!

Kim Lương Phượng cảm khái nói:

- Một vị phò mã gia cũng có thể lên làm quận vương, chậc chậc! Trước mắt ngươi xem như được thư thái, có thể mang binh đến Doanh Châu xây thành trì là xong xuôi. Khổ cho Trương Cửu Linh, tiếp nhận bao nhiêu chuyện đau đầu.

- Ân, hắn cũng sẽ không cảm thấy khổ bao nhiêu đâu.

Tần Tiêu nói:

- Trước khi hắn lên đường hoàng thượng chắc chắn đã đem những chuyện trọng yếu căn dặn hắn rõ ràng. Hiện tại việc hắn cần làm dễ dàng hơn ta lúc ban đầu nhiều lắm, có thể chỉ cần đi tiếp mà thôi. Đám người Khương Sư Độ, Tống Khánh Lễ đều là người giỏi giang, có bọn hắn theo phụ tá chuyện tại U Châu cũng dễ làm. Chỉ cần tuân theo một nguyên tắc, hết thảy nghe theo lời hoàng thượng cùng triều đình thì được rồi.

- Có một vấn đề thực tế, “vương gia” có nghĩ tới hay không?

Kim Lương Phượng cố ý nhấn mạnh hai chữ vương gia, trêu chọc nhìn Tần Tiêu.

Tần Tiêu cười cười:

- Vấn đề thực tế gì?

- Binh quyền!

Kim Lương Phượng dựng một ngón tay, ngắn gọn nói:

- Trên thánh chỉ của hoàng thượng không nói rõ làm sao phân phối binh quyền. Xem ra ý tứ của bệ hạ là muốn cho ngươi tự mình xử lý tốt vấn đề này.

- Ngô...

Tần Tiêu gật nhẹ đầu, trầm ngâm một trận nói:

- Kỳ thật ta vẫn luôn một mực suy tư về chuyện này. Trước mắt Liêu Đông quân có mười ba vạn người, ta không thể nắm hết trong tay của mình. Mặc dù binh quyền là thứ tốt, nhưng nắm quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt. Kim tiên sinh ngươi xem, ta đem toàn bộ Tả Uy Vệ giao cho hắn thế nào? Đỗ Tân Khách đã dẫn người đi Nhiêu Nhạc đô đốc phủ, Lý Tự Nghiệp ta sẽ cho hắn suất lĩnh binh mã đóng tại U Châu. Ta để họ đều nghe theo lệnh điều khiển của Trương Cửu Linh. Sau đó ta cho Lý Giai Lạc dẫn theo Tả Kiêu Vệ bố phòng tại mỗi yếu đạo của vùng Liêu Đông, làm cho Chu Dĩ Đệ dẫn người đi Doanh Châu ổn định cục diện, sau đó tự ta suất lĩnh Hổ Kỵ sư hộ tống dân chúng cùng dân phu đến Doanh Châu.

Kim Lương Phượng vuốt râu mỉm cười:

- Tạm được, thật thỏa đáng, Liêu Dương Vương điện hạ!

Tần Tiêu xem thường nhìn hắn:

- Ngươi đừng châm chọc người khó xem như vậy có được không, lão mũi trâu?

Hai người dạo bước trong dòng người nhộn nhịp, đi tới không có mục đích. Kim Lương Phượng chậm rãi nói:

- Đại soái cơ hồ đã phân ra nửa binh quyền cho Trương Cửu Linh, hắn hẳn là không còn dị nghị. Nhưng ba vị tướng quân Tả Uy Vệ, Lý Tự Nghiệp, Đỗ Tân Khách cùng Thạch Thu Giản đều do một tay người nhấc bạt lên. Trương Cửu Linh sẽ tin được thành ý của ngươi sao? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

- Đó là chuyện của hắn. Có thể khống chế được hay không phải xem bản lĩnh của hắn.

Tần Tiêu cười nói:

- Bằng không chẳng lẽ mỗi ngày ta phải giúp hắn trông chừng những vị tướng lĩnh kia sao? Nhưng ta tin tưởng Trương Cửu Linh có kỹ năng quản tốt đám người kia. Nếu không hoàng thượng sẽ không tuyển chọn hắn đến đây. Ai không hiểu rõ hiện tại ở U Châu cũng không phải địa phương hưởng phúc kia chứ? Ngươi cứ nói đi, lão gia hỏa.

Kim Lương Phượng cười nhẹ hai tiếng, không nói lời nào. Trong lòng hắn rất rõ ràng, trước mắt có một vấn đề khó khăn không nhỏ bày ra trước mặt Tần Tiêu cùng Trương Cửu Linh: Thiết hán tính tình nóng nảy trực tính như Lý Tự Nghiệp, có nguyện ý phục tùng an bài như vậy, đến làm thủ hạ của Trương Cửu Linh hay không? Tần Tiêu đem quyền lực thủ hạ của mình phân chia ra ngoài, đánh mất đi lòng băn khoăn của hoàng đế cùng triều đình, dễ dàng thành công như vậy hay sao? Làm một vị châu quan dễ dàng, nhưng muốn dẫn dắt một đội quân tài giỏi, quản được lòng quân, thật sự không dễ dàng. Văn thần như Trương Cửu Linh có được kỹ năng đó hay không?

Mười lăm cùng mười sáu tháng Giêng, vốn là ngày nghỉ theo lệ thường của triều thần cùng các vị tướng quân. Sáng sớm hôm sau Trương Cửu Linh cũng không dám nhàn rỗi, từ sớm đã đến phủ đại đô đốc, lật xem toàn bộ tư liệu hồ sơ về U Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.