Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 817: Chương 817: Liều mạng một lần. (1)




Kim Lương Phượng cười nói:

- Nguyên lai ngươi thích dùng việc ăn uống để giải quyết áp lực cùng nỗi buồn sao?

- A, cho là vậy đi.

Tần Tiêu chậm rì rì đi về phòng nghị sự, nói:

- Thiệu Hoành vì sao còn chưa về đây? Trong thành cũng chỉ có hai đại tướng như hắn cùng Hoàn Tử Đan, ta đang cần tìm người nghị sự, bỏ đi, chúng ta thương lượng trước.

Dứt lời, hắn nhìn Kim Lương Phượng vẫy tay hướng chỗ đại sa bàn đi tới.

Trong lòng Kim Lương Phượng buồn bực đi theo, thầm nhủ: Chỉ cố gắng ra vẻ bình tĩnh mà thôi đi!

Tần Tiêu đi vòng quanh đại sa bàn hai vòng, vươn bàn tay dùng ngón út gãi gãi cằm, cau mày nói:

- Trước mắt chỉ hi vọng Quách Tri Vận đừng làm nhục sứ mạng, cứng rắn đâm vào bên hông người Tân La, chặt đứt căn cơ của bọn hắn. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể giảm bớt áp lực cho U Châu cùng Doanh Châu, có được cơ hội phản kích.

- Hiện tại ta đã rõ dụng ý khi trước của ngươi.

Kim Lương Phượng nói:

- Nhưng ta thật sự không ngờ trong tình huống như vậy ngươi còn dám xuất hiểm chiêu! Ngươi có biết hay không, bộ đội của Quách Tri Vận mặc dù là kỵ binh Liêu Đông, nhưng một mình xâm nhập thọc sâu vào giữa rất dễ bị hai mặt thụ địch, bị địch toàn tiêm. Cho dù đạt được thắng lợi nhất thời, nhưng thật dễ dàng lâm vào trùng vây, khó thể thoát thân.

Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:

- Đây đúng thật là hiểm chiêu, nhưng trước mắt ta không còn biện pháp nào tốt hơn. Nếu không cắt ngang Du Quan cùng hướng nam, đại quân Tân La có thể không chút kiêng nể thông qua Du Quan, trực tiếp đập vào Doanh Châu, U Châu hoặc là Nhiêu Nhạc đô hộ phủ. Du Quan là mảnh đất trái tim, nếu không phải đâm thẳng nó khiến mình bị thương, ta cũng muốn phong tỏa lại, làm đại quân Tân La không làm được gì ở đó. Mặt khác ngươi cho rằng Trương Cửu Linh nhận được tin tức cũng sẽ không làm gì sao? Hắn cũng biết tầm quan trọng của Du Quan giống như ta. Nói không chừng lúc này hắn đã phái đội đột kích cắt hậu lộ của Du Quan, thậm chí là trực tiếp tấn công Du Quan. Toàn bộ Liêu Đông quân chúng ta có thể sống sót hay không, phải xem lần này chúng ta phối hợp như thế nào.

Kim Lương Phượng có chút do dự nói:

- Ngươi có lòng tin như vậy đối với Trương Cửu Linh sao?

- Có!

Tần Tiêu gật đầu:

- Một người từng trù hoạch binh biến long sĩ đầu, thiết kế dẫn dụ tiêu diệt vây cánh của Thái Bình công chúa, hẳn làm được việc đó không khó. Đối với khả năng nắm chắc đại cục cùng đoán trước chiến cuộc, một văn nhân chưa từng mang binh như hắn thậm chí còn bình tĩnh hơn cả người mang binh như chúng ta. Có câu nói chính là người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, không phải sao?

- Hi vọng như thế đi.

Kim Lương Phượng nói:

- Nhưng cho dù giải quyết được người Tân La ở Du Quan, địa phương thụ địch phía tây Doanh Châu vẫn hung hiểm vạn phần. Phòng tuyến thủy vực Bạch Lang hướng phương nam thật sự quá dài, không dễ phòng thủ, hiện tại người của Quách Tri Vận còn phải đi ra ngoài ngăn chặn, các bộ tộc mặt đông thái độ luôn mờ ám, Bột Hải quốc cũng chỉ mới chiêu hàng, sẽ là thời cơ tốt nhất cho bọn hắn đánh ngược lại. Nói tới đây, ta thật sự không dám tin tưởng thái độ làm người của Lý Vi Ấn. Có lẽ lòng trung thành của hắn không cần hoài nghi, nhưng ta cũng không dám tin tưởng hắn chỉ dựa vào một vạn người mà có thể ngăn cản được đại quân Khiết Đan. Cho nên ta nghĩ hiện tại chúng ta nên phòng bị chính là vùng Sĩ Hộ Chân Hà phía bắc.

Tần Tiêu nhìn chằm chằm Kim Lương Phượng một lúc, chậm rãi gật đầu:

- Ngươi nói có đạo lý. Kình địch lớn nhất vẫn là người Khiết Đan. Nhưng lần này bàn tay đen chân chính sau màn chính là người Đột Quyết.

- Ta cũng có cảm giác như thế!

Kim Lương Phượng nói:

- Tuy rằng người Đột Quyết vẫn chưa thấy hiện thân, nhưng ta luôn có cảm giác có người đang trốn sau lưng thao tác hết thảy mọi chuyện. Thử nghĩ mà xem, sau khi liên quân Đột Quyết cùng Khiết Đan chiến bại, phương bắc an bình thật quá lâu. Trong khoảng thời gian này đủ cho bọn hắn mưu đồ trù hoạch rất nhiều sự tình. Uy vọng của Đột Quyết hãn quốc so sánh với dĩ vãng tuy rằng đã xuống dốc, nhưng Mặc Xuyết vừa chết, ngược lại thanh trừ thật nhiều căm thù của các bộ tộc thảo nguyên đối với Đột Quyết hãn quốc. Huống chi quan hệ giữa bọn hắn vốn là môi hở răng lạnh, nếu rối rắm cùng nhau thì cũng không có gì là kỳ quái. Hiện tại ta chỉ cảm thấy kỳ quặc chính là người Tân La vì sao cũng trộn lẫn vào? Phải biết rằng bọn hắn là nước phụ thuộc Đại Đường, là thần tử. Làm phản chẳng khác gì đứa con làm trái lại cha mình. Hơn nữa những năm gần đây bọn hắn vẫn rất nghe lời, lần này vì sao lại đột nhiên nhảy đi ra nháo sự?

- Có ai lại nguyện ý cúi thấp dưới người khác đây?

Tần Tiêu nói:

- Người Cao Ly luôn là đám người không biết điều, vết sẹo lành rồi thì lại quên đau. Mấy chục năm trước Đại Đường mấy lần xuất binh giúp bọn hắn bình định nội loạn, thống nhất vương quốc lập nên Tân La vương quốc. Nhưng mấy chục năm trôi qua, chỉ sợ bọn hắn đã sớm quên vết sẹo, không tự thủ bổn phận. Kim tiên sinh, ngươi có biết hiện tại việc ta muốn làm nhất là gì sao?

- Làm gì?

Tần Tiêu vung tay, có chút trào phúng nói:

- Đem đám người Tân La hung hăng phiến cho mấy cái tát, sau đó một cước đá vào biển rộng nuôi cá mập!

- Được, ngươi cũng đừng tự mình tưởng tượng.

Kim Lương Phượng xem thường nói:

- Nên nghĩ biện pháp thực tế giải quyết nguy cơ trước mắt đi. Ta thật sự không nghĩ ra tới thời gian nguy cơ này ngươi còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.

- Ta đang tự thả lỏng, hiểu không? Nếu người căng thẳng, đại não sẽ biến thành trống rỗng, không thể suy nghĩ ra chuyện gì.

Tần Tiêu cười nói:

- Được rồi, đùa giỡn một chút thôi, nói chính sự. Hiện tại trong thành Doanh Châu chỉ còn lại hai vạn Hổ Kỵ sư trung quân cùng một vạn người của Thiệu Hoành kia không biết có bao nhiêu người có thể quay về. Ta chuẩn bị buông tha phòng thủ Bạch Lang Thủy phía nam, đem toàn bộ hi vọng ký thác đến đội kỵ binh của Quách Tri Vận. Chỉ cần hắn thành công, người Tân La còn chưa thể đi tới được Bạch Lang Thủy. Ngươi đừng xem đám Tân La kia đánh thật mãnh liệt chẳng khác gì những tên côn đồ bất cứ giá nào, nhưng chỉ có bề ngoài mà thôi, lực lượng không đủ. Nếu ngươi liều mạng với bọn hắn, bọn hắn sẽ sợ hãi. Kình địch chân chính đúng như lời ngươi nói, chính là phương bắc Khiết Đan. Như vậy trong hai vạn Hổ Kỵ sư, phân một nửa cho Hoàn Tử Đan mang theo đến phía

đông, cùng Chu Dĩ Đệ phòng thủ người Mạt Hạt. Nếu lúc đó phải đánh nhau cũng không nhất định phải sợ bọn hắn. Một mình xâm nhập chủ động công kích thì không tốt, nhưng phòng thủ phản kích là thế mạnh của chúng ta. Những Hổ Kỵ sư còn lại ta mang đi toàn bộ qua phía bắc, hợp lại cùng Lý Vi Ấn đối kháng man di Khiết Đan. Nhân mã của Thiệu Hoành mang về khẳng định phải chịu thương vong, đến lúc đó lưu lại Doanh Châu chỉnh đốn cùng sắp xếp sẽ giao cho ngươi.

- Không được, ta phản đối!

Kim Lương Phượng nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.