Là...hắn!
Tần Tiêu xoay người lại, nhìn thoáng qua nam nhân có vẻ phúc hậu, đang mỉm cười, Hình Trường Phong đang đứng sau lưng hắn, khom một gối:
- Thảo dân Tần Tiêu, khấu kiến thái thượng hoàng bệ hạ!
Không đợi Tần Tiêu quỳ hẳn xuống, thái thượng hoàng Lý Đán đã cười a a tiến lên đỡ lấy hắn:
- Mau miễn lễ, đứng lên!
Thiết Nô cùng Đại Đầu và nhóm tiểu bằng hữu cũng học theo bộ dạng của Tần Tiêu bái xuống.
Ánh mắt Lý Đán cười đến híp lại, đi tới phía trước ôm lấy Đại Đầu, ha ha cười nói:
- Hài tử ngoan, vài năm không gặp bộ dáng đã cao như vậy, còn không mau gọi ngoại công!
Đại Đầu có chút ngây người nhìn Lý Đán, có chút kinh hoảng thì thào nói:
- Phụ thân gọi ngài là thái thượng hoàng ah...
Lý Đán sang sảng cười to:
- Là thái thượng hoàng cũng là ngoại công thôi! Mau gọi cho ta nghe một chút, nói không chuẩn ngoại công cao hứng sẽ mang cháu ra ngoài mua mứt quả ăn sao!
- Oa! Ngoại công! Ngoại công, ngoại công!
Đại Đầu vừa nghe tới mứt quả, nhất thời quá đỗi vui mừng liền gọi vài tiếng, vô cùng vui sướng.
Tần Tiêu dở khóc dở cười, vội vàng đi tới thấp giọng trách mắng:
- Thật vô lễ!
Nữu Nữu thấy ca ca được ưu đãi, không ngừng ôm chân Lý Đán phe phẩy ống quần hắn kêu lên:
- Ngoại công, Nữu Nữu cũng muốn được ôm một cái thôi! Nữu Nữu cũng muốn ăn mứt quả!
- Tốt, tốt! Đều có, đều có ah!
Lý Đán cười tươi rói, bế Nữu Nữu lên. Hôn một cái lên khuôn mặt phấn
nộn của a đầu, nhìn qua tràn đầy phong thái trưởng giả từ ái.
Lý Đán ôm hai đứa bé cười đùa một trận, lại đặt xuống, quay đầu nhìn Hình Trường Phong nói:
- Trường Phong ah, ta nói chuyện phải có uy tín, ngươi đi ra Trấn Điện mua mứt quả cho những hài tử này đi!
Tần Tiêu vội vàng nói:
- Không cần! Lời trẻ con đừng xem là thật, thái thượng hoàng sao lại
xem là thật sự! Để một vị đại tướng quân tam phẩm ra đường phố mua mứt
quả cho hài đồng, làm vậy còn thể thống gì!
Lý Đán chỉ cười
ha ha, khoát tay ý bảo Hình Trường Phong cứ đi mua. Thần tình Hình
Trường Phong phấn khởi, theo đám nhỏ vây quanh đi ra ngoài cửa.
Thiết Nô cùng người hầu lui xuống, Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn ở trong hậu viện rửa mặt chải đầu, Lý Tiên Huệ các nàng vẫn chưa về.
Trong sân viện nhất thời chỉ còn lại Lý Đán cùng Tần Tiêu.
Ba năm không gặp, thân hình Lý Đán mập hơn một vòng, nhưng tinh thần
cùng thân thể vẫn thật tốt. Hắn chậm rãi đi dạo trong sân, nhìn xem mọi
nơi, sau đó lại hướng lương đình trong viện đi tới.
Tần Tiêu
yên lặng đi theo sau lưng, trong lòng bồn chồn. Trước tiên là Hình
Trường Phong đến thăm dò, sau đó là Lý Trọng Tuấn đến lập Đan Thư Thiết
Khoán Bia, hiện tại lại là thái thượng hoàng tự thân đến...Trời ạ, xem
ra Lý Long Cơ nhất định là phải đạt được, luân phiên oanh tạc như thế,
nhất định muốn ép ta rời núi sao?
Lý Đán đi tới trong lương đình, thở ra một hơi dài, chậm rãi ngồi xuống nói:
- Mấy năm qua xem ngươi sống không tệ đi, Tần Tiêu?
Tần Tiêu đứng một bên chắp tay trả lời:
- Nhờ hồng phúc thái thượng hoàng, còn không có trở ngại.
Gương mặt Lý Đán đã mập tròn, chỉ gật đầu mỉm cười nói:
- Ngồi đi, không có người ngoài. Ta cũng là cải trang đi ra, không cần phải giữ lễ tiết như thế.
- Tạ thái thượng hoàng ban thưởng được ngồi.
Tần Tiêu không khách sáo ngồi xuống bên cạnh Lý Đán.
Lý Đán bình tĩnh nhìn Tần Tiêu, mỉm cười nói:
- Ngươi đừng trách Hình Trường Phong, hắn không phải đã đi rồi quay
lại, mà ta gọi hắn dẫn đường. Kỳ thật ta cùng hắn cũng không cùng đi
tới. Hắn phụng ý chỉ tam lang, đặc biệt đến Trường Cát thăm ngươi. Còn
ta, xuôi nam vi phục xuất tuần du ngoạn. Còn Lý Trọng Tuấn, chúng ta
cũng không cùng đường tới.
Tần Tiêu cười cười:
- Thần không có trách hắn. Huống chi thái thượng hoàng có thể tới thâm sơn cùng cốc nơi này, thật sự làm Tần Tiêu cao hứng.
- Thật cao hứng?
Lý Đán ha ha cười rộ lên, nhìn Tần Tiêu, ý vị thâm trường nói:
- Vì sao ta lại cảm giác được ngươi đang khẩn trương đây?
Tần Tiêu có chút xấu hổ cười nói:
- Không có đi? Ha ha!
Lý Đán cũng không truy cứu, thập phần tự nhiên khoát tay nói:
- Khó được cơ hội gặp lại, ta và ngươi cũng không cần phải nói những
lời này. Nói thật, lúc trước ta bị một ít khổ sở cũng bởi vì ngươi!
Tần Tiêu có chút ngạc nhiên:
- Thái thượng hoàng chỉ giáo cho?
Lý Đán ha ha nở nụ cười:
- Ngươi chớ khẩn trương, nghe ta nói cho hết lời. Lúc trước không phải
ta cho phép ngươi từ quan sao? Về sau bởi vì chuyện này, tam lang còn
theo ta giận dỗi không ít đâu! Còn nữa, ta đồng ý cho ngươi tách khỏi
Trì Nguyệt, càng làm cho hắn canh cánh trong lòng tới hôm nay. Ngươi
thật không biết, tam lang là đại hiếu tử, chưa bao giờ dám ở trước mặt
ta biểu hiện chút bất mãn. Nhưng bởi vì hai chuyện này, hắn đã suốt một
tháng không phản ứng ta. A! Tần Tiêu, lão đầu tử ta đây cõng không ít
oan cho ngươi đó!
Tần Tiêu xấu hổ nở nụ cười:
- Tần Tiêu hổ thẹn, làm cho thái thượng hoàng khó xử...
- Ha ha, đừng nói như vậy.
Lý Đán thập phần rộng lượng nói:
- Cha con không có thù cách đêm thôi, không qua vài ngày thì tốt rồi.
Nhưng việc này đối với ngươi mà nói thì ý nghĩa phi thường. Cha con ta
một ít hiểu lầm, đổi lấy cho ngươi được phương tiện thật lớn, cũng xem
như là đáng được.
Tần Tiêu cảm kích tận đáy lòng, khom người cúi đầu:
- Đa tạ thái thượng hoàng thương hại!
- Ngô...
Lý Đán tùy ý gật đầu:
- Sau khi tam lang đăng cơ, thật sự rất cố gắng. Chỉ cần qua nửa năm,
ta hoàn toàn không cần làm bất cứ sự tình gì, hắn có thể dốc sức gánh
vác cả thiên hạ. Lão đầu tử ta ở trong cung nhàn rỗi hai ba năm, thật sự rảnh rỗi đến mức có chút bị khùng, vì vậy xuôi nam du lịch một phen,
muốn hiểu biết cảnh đẹp Giang Nam một chút. Trước khi tới Đàm Châu, ta
đã đi dạo Nhạc Dương Lầu ở Nhạc Châu một chuyến nga! Nam Lâu từ nay về
sau đổi tên Nhạc Dương Lầu, hơn nữa có thêm một Trịch Bút Đình. Ha ha,
thật sự là thú vị!
Tần Tiêu không khỏi đỏ mặt, biết Lý Đán
muốn ám chỉ trong Trịch Bút Đình mình khoe khoang câu thơ từng đạo văn
mà tới “Ưu sầu trước khi thiên hạ ưu sầu, vui sau thiên hạ mà vui”.
Mà hiện giờ, “tác giả” của câu thơ kia chỉ lo thân mình, nhàn rỗi cày cấy ở chốn nông thôn núi sâu như thế!
Tần Tiêu hận không thể lấy hang chui vào!
Lý Đán làm như không cảm thấy có gì không ổn, tiếp tục thao thao bất tuyệt nói:
- Cảnh sắc ở Nhạc Châu thật tốt, nhưng cũng không vui sướng hướng vinh
giàu có như Đàm Châu thôi! Nhất là Trường Cát huyện nho nhỏ này, một
huyện mà một năm nộp lên thuế má còn tương đương một nửa Nhạc Châu. Ha
ha, Tần Tiêu, đây là công lao của ngươi đi!
Cuối cùng Tần Tiêu cảm giác hơi có chút mặt mũi, ha ha cười khan vài tiếng:
- Hồi thái thượng hoàng, đây...cũng không xem là công lao của thần, chỉ thoáng nhắc nhở dân chúng nơi này một chút mà thôi. Toàn bộ nhờ bọn họ
cố gắng cần cù.
Không ngờ lời nói của Lý Đán lại chuyển, có chút sắc bén nhìn Tần Tiêu, nhưng ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng nói:
- Chỉ mới chỉ dẫn một chút đã làm dân chúng một huyện được giàu có như
thế...Tần Tiêu ah, nhân tài giống như ngươi, nếu vẫn luôn bị mai một
trong vùng đất hoang dã, thật sự là hoàng đế thất sách!