Tần Tiêu có chút ngạc nhiên lấy ra nhìn xem, nguyên lai chính là
ngọc bội tín vật kết nghĩa mà Lý Long Cơ tặng cho hắn nhiều năm trước,
hiện tại đã bị dập nát. Hắn cười khổ đem mảnh nhỏ lấy ra dùng trang giấy bao bọc lại cẩn thận.
Lúc này Lý Vi Ấn, Vương Mãn cùng Thiết Tam bọn họ đi vào, chứng kiến Tần Tiêu đang bao bọc gì đó, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Tần Tiêu cười tự giễu:
- Người không bị đánh chết, chỉ nát một khối ngọc bội. Là một huynh đệ tốt của ta tặng, đáng tiếc...
Lý Vi Ấn tự mình lấy ra một chén cơm lớn cùng hai bánh bao đưa tới trước mặt Tần Tiêu:
- Đại soái, ăn cơm đi.
Tần Tiêu để hắn buông xuống:
- Tất cả mọi người ăn sao?
Mọi người cười ha ha:
- Ăn rồi, ăn rồi.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Đừng lừa gạt ta, ta còn chưa ăn các ngươi làm sao ăn qua. Nói đi, lương thảo còn lại bao nhiêu?
Lý Vi Ấn khẽ thở dài một hơi, nói:
- Sau đại chiến còn đủ cho binh sĩ sống sót ăn thêm hai bữa.
Tần Tiêu cau mày buồn bực, trầm giọng nói:
- Giết ngựa ăn thịt!
Mọi người trầm mặc không nói gì, Lý Vi Ấn nói:
- Đây cũng không phải biện pháp. Tuy rằng ngựa của chúng ta nhiều, vừa
rồi cũng lấy cả ngựa đã chết trên chiến trường đem về xẻ thịt...nhưng
chỉ đủ ăn một ngày. Hơn nữa chỉ có thể giết ngựa thồ, chiến mã chân
chính không thể giết.
- Vì sao không thể giết?
Tần Tiêu cắn răng nghiêm túc nói:
- Vì mạng sống, vì lương thực, đều làm thịt. Không có ngựa thì làm bộ binh.
- Nhưng mà đại soái...
Lý Vi Ấn nói:
- Ta không biết trong mắt người Hán ngựa là cái gì. Nhưng trong mắt
chiến sĩ Khiết Đan, ngựa là huynh đệ tốt nhất, là chiến hữu thân mật
nhất! Lúc này chúng ta làm sao có thể vì mạng sống mà giết chết chiến
mã!
Tần Tiêu ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lý Vi Ấn một lúc, nặng nề nói:
- Đều giống nhau. Ở trong mắt chiến sĩ người Hán chúng ta, ngựa cũng là chiến hữu thân mật nhất, là huynh đệ thân thiết nhất. Nhưng tính mạng
của chúng ta trọng yếu hơn ngựa. Chúng ta không thể chết, phải tiếp tục
phòng thủ nơi này, biết không? Đây là đại cục. Vì đại cục ai cũng phải
làm ra hi sinh. Bất kể là người, hay là ngựa.
Lý Vi Ấn thở ra một hơi dài, nhắm hai mắt lại:
- Được rồi, nếu lời của đại soái là quân lệnh, chúng tôi phục tùng.
- Đi thôi.
Tần Tiêu phất nhẹ tay:
- Đem ngựa chết trận, ngựa bị tổn thương làm thịt trước. Sau đó lại giết ngựa thồ, ăn hết ngựa thồ...thì giết chiến mã!
- Đại soái, vì sao không có tiếp tế đưa tới?
Vương Mãn kêu lên:
- Doanh Châu đang làm cái gì?
- Đừng ồn!
Tần Tiêu nặng nề nói:
- Hiện tại Doanh Châu chỉ sợ còn nguy cấp hơn cả chúng ta. Cho dù có
lương thảo đưa tới cũng phải đợi tới năm sáu ngày sau. Trong năm sáu
ngày này không thể để cho một chiến sĩ bị đói!
Chúng tướng lui ra ngoài, chỉ riêng Thiết Tam lưu lại không chịu rời đi. Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn, hỏi:
- Sao ngươi không đi nghỉ ngơi?
Thiết Tam cau mày tiến lên vài bước, thấp giọng nói:
- Đại soái, thương thế của ngươi...nặng không?
- Không có việc gì, không chết được.
Thiết Tam thở dốc vài hơi, cắn răng nói:
- Đại soái, có một con ngựa, không thể ăn!
Tần Tiêu giật mình ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
- Ngươi muốn nói...Đạm Kim Mã?
Thiết Tam đầy mặt sầu khổ, gật đầu nói:
- Mù một con mắt, gãy vài xương sườn, chỉ sợ đâm bị thương nội tạng,
còn đang hộc máu. Hơn nữa chân cũng đã gãy, đứng lên cũng không nổi...
Trong lòng Tần Tiêu đau đớn, nhẹ giọng nói:
- Ở nơi nào, ta đi xem.
- Bên này.
Thiết Tam mang theo Tần Tiêu ra khỏi soái trướng. Trong chuồng ngựa
ngay sau trướng, mã phu đau lòng vỗ về cổ Đạm Kim Mã, đang trò chuyện dỗ dành nó. Đạm Kim Mã phát ra tiếng thở phì phì, nhìn qua như muốn đứng
lên nhưng thậm chí không có chút khí lực giãy dụa. Tần Tiêu nhìn thấy
thật rõ ràng một chân trước của nó đã bị gãy vặn vẹo, miệng cùng mắt
không ngừng tuôn máu.
Tần Tiêu chậm rãi đi vào chuồng ngựa,
ngồi xổm bên cạnh Đạm Kim Mã. Đạm Kim Mã nhìn qua như có chút hưng phấn, nóng lòng muốn thử đứng lên, lại bị Tần Tiêu đè xuống.
Tần Tiêu mỉm cười nói với nó:
- Huynh đệ tốt, là ngươi đã cứu ta. Nghỉ ngơi thật tốt đi, kiếp sau chúng ta tiếp tục cùng nhau kề vai chiến đấu.
Đạm Kim Mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, lại phun ra từng ngụm máu đặc, một con mắt đổ máu, một con mắt rơi lệ.
Tần Tiêu đem mặt dán vào mặt ngựa, cắn chặt môi nhịn xuống không cho mình rơi nước mắt, chậm rãi rút kiếm ra...
Thiết Tam đứng bên cạnh kinh thanh kêu lên:
- Đại soái, đừng ah...
Tần Tiêu lại vung nhanh một kiếm, thẳng tắp cắm vào giữa cổ họng Đạm Kim Mã.
Đạm Kim Mã cơ hồ không hề giãy dụa lập tức đoạn khí, máu tươi nóng hầm hập tuôn tràn ra khắp nơi.
Tần Tiêu có chút ngây ngốc đứng dậy, vô lực nói:
- Nó cũng là chiến sĩ, không nên chịu đựng sự tra tấn như vậy trước khi chết. Nếu có kiếp sau, chúng tôi tiếp tục kề vai chiến đấu. Chỉ hi vọng nó đừng trách ta nhẫn tâm...Thiết Tam, cho người đến cắt thịt đi...
Dứt lời Tần Tiêu vô lực quay về trong soái trướng, dặn dò nói mình cần
nghỉ ngơi, đừng ai đến quấy rầy. Nhưng vào lúc này nước mắt đã tràn ra
trên mặt hắn. Hắn đứng nghiêm, hướng chỗ chuồng ngựa hành quân lễ theo
kiểu hiện đại!
- Tạm biệt, chiến hữu!
Bên ngoài trướng truyền vào thanh âm gào to như bệnh tâm thần của Thiết Tam:
- Con mẹ nó ai dám cắt thịt con ngựa này, ta sẽ làm thịt hắn!
Tần Tiêu nhất thời rơi nước mắt đầy mặt, giống như một hài tử nằm úp sấp trên giường khóc nức nở...
Hai ngày sau, không khí yên lặng vô cùng. Người Khiết Đan dời nơi đóng
quân năm mươi dặm hướng bắc, hạ trại cách Sĩ Hộ Chân Hà chừng trăm dặm,
yên lặng theo dõi kỳ biến. Đường quân cũng trú đóng nghỉ ngơi sau cuộc
đại chiến, gây dựng lại đội ngũ, cứu chữa thương binh.
Hai
chi đại quân giống như mãnh thú sau cuộc chiến kịch liệt cần giây phút
nghỉ ngơi ngắn ngủi, đều tự ngồi yên một góc liếm láp miệng vết thương,
chuẩn bị tiến hành cuộc huyết chiến một sống một chết.
Nhưng
Tần Tiêu vẫn luôn lo lắng một vấn đề: Đó chính là nếu người Khiết Đan
chỉ phòng thủ mà không chiến, làm sao bây giờ? Trước mắt Đường quân
không chỉ phải tác chiến cùng người Khiết Đan, còn phải tác chiến cùng
thời gian, cùng bụng đói của mình. Hai ngày trôi qua, trong doanh trại
đã không còn lương thực, ngựa chết trận hay bị thương cũng đã bị ăn sạch sẽ.
Còn cố gắng nhẫn nhịn thì phải giết ngựa thồ, tiếp tục
sau đó là tới chiến mã. Mỗi khi Đường quân phải đâm kiếm vào cổ họng
chiến mã âu yếm của mình, cảm giác thảm thiết cùng bi tráng quả thật
khiến lòng người hỏng mất. Đáng sợ hơn chính là loại ngày tháng như thế
không biết đến khi nào mới có thể kết thúc.
Tần Tiêu nằm trên giường trong soái trướng, để trần thân trên, để Thiết Tam dùng rượu
nóng lau vết bầm trên ngực mình. Khi bị đánh trúng ngực, hắn có cảm giác hết hơi choáng váng. Miếng hộ tâm bị lang nha bổng đánh trúng cong quắt lại, mất khí lực thật lớn mới có thể miễn cưỡng làm cho nó khôi phục
lại hình dạng trước đó.