Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 690: Chương 690: Lý Long Cơ cùng Dương Ngọc Hoàn. (2)




Tần Tiêu bất đắc dĩ xòe tay:

- Ngươi đã lên tiếng thì theo ý ngươi đi.

Hắn thầm nghĩ trong lòng: cũng may Lý Long Cơ không hề đề cập tới chuyện Kim Tiên công chúa Lý Trì Nguyệt…

Lý Long Cơ chợt cười rộ lên:

- Vừa nhắc chuyện này ta thật sự rất nhớ bọn họ. Như vậy đi, hiện tại ba người chúng ta đi tới nhà ngươi ngồi một chút, ta muốn ôm ôm tiểu tử Đại Đầu một chút. Đúng rồi, hiện tại ngươi có mấy nữ nhi cùng nhi tử nha?

Tần Tiêu cười nói:

- Bốn nhi tử hai nữ nhi.

Lý Long Cơ cười ha ha:

- Ngươi thật không được rồi! Ta có bảy nhi tử bốn nữ nhi! Tiên nhi lại sinh sao? Nhi tử hay nữ nhi?

- Nữ nhi, nhũ danh nhị nữu, tên là Tuyền Khanh.

- Tốt.

Lý Long Cơ cười nói:

- Lưu lại cho nhi tử của ta đi.

Tần Tiêu buồn bực:

- Như vậy sao được? Ngươi cùng Tiên nhi là đường huynh muội, nữ nhi của ta cùng con của ngươi là họ hàng gần đâu! Họ hàng gần kết hôn không tốt!

Những người khác mở to mắt nhìn:

- Họ hàng gần kết hôn?

Lý Long Cơ nghi hoặc hỏi:

- Quả thật không tốt sao?

Tần Tiêu khẳng định gật đầu:

- Tuyệt đối không tốt, dễ dàng sinh ra đứa con dị dạng!

Lý Long Cơ đối với kiến thức của Tần Tiêu xưa nay thập phần bội phục, trong lòng không khỏi run lên, khoát tay nói:

- Vậy…vậy thì thôi đi.

Bốn người tán gẫu, đi ra đạo quan. Xa xa chứng kiến ở trung ương đảo dựng lên một tấm bia đá lớn – Đan Thư Thiết Khoán Bia, bên trên còn đắp mảnh vải lớn.

Lý Long Cơ chỉ vào Đan Thư Thiết Khoán Bia nói:

- Ta muốn làm người trong thiên hạ biết, Lý Long Cơ này dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, quyết không làm ra loại chuyện tá ma giết lừa!

Trong lòng Tần Tiêu thầm rung động, quả nhiên là một người có khí phách, người làm đại sự thôi!

Lý Long Cơ nhìn nhóm người Thạch Thu Giản nói:

- Thạch tướng quân, ngươi giúp ta đi một chuyến, những người khác ở lại trên đảo đợi lệnh. Tần đại soái, dẫn ta đi thôi, đi tới chỗ ở của ngươi nhìn xem.

- Tốt!

Tần Tiêu vui mừng ứng tiếng, lập tức trong lòng chợt lộp bộp: phá hủy, Dương – Ngọc – Hoàn!

Lý Long Cơ đột nhiên xuất hiện, Kim Lương Phượng đến gọi hắn đi ra nên nhất thời đã quên đem Dương Ngọc Hoàn ẩn núp. Hiện tại xem ra Lý Trọng Tuấn cùng Kim Lương Phượng còn chưa nói lộ ra miệng, nên Lý Long Cơ vẫn chưa biết trong nhà hắn có a đầu này.

Vạn nhất…

Tần Tiêu không khỏi nhẹ rùng mình: không phải trùng hợp như vậy đi? Thật sự để bọn họ gặp mặt, chẳng phải là đi theo vết xe đổ của lịch sử?

Nghĩ tới đây, Tần Tiêu kiên trì nói:

- Hay là…hôm nay hoàng đế bệ hạ đường xa vất vả đến đây, nên nghỉ ngơi một chút, ta quay về chuẩn bị. Ngày mai lại cung nghênh bệ hạ đến nhà ta dạo chơi?

Lý Long Cơ có chút không vui thấp giọng nói:

- Ngươi nói gì vậy? Không phải đã nói rồi sao, hôm nay chúng ta là huynh đệ, không nói chuyện vua tôi. Còn nữa, còn có chuyện gì để chuẩn bị? Chúng ta là huynh đệ, chẳng lẽ ngươi còn có chuyện gì không thể gặp người? Thật là! Đừng dây dưa, đi thôi. Hôm nay ta nhất định phải gặp Tiên nhi các nàng cùng Đại Đầu bọn hắn. Còn nữa, ta đã hơn một năm không chơi đùa mạt chược, hôm nay phải chơi cả đêm cho thoải mái. Ngày mai quay về đảo nghỉ một ngày, ta cũng phải lập tức nam hạ, không thể kéo dài.

Trong lòng Tần Tiêu trầm xuống, đổ mồ hôi, bất đắc dĩ nói:

- Vậy…được rồi, mời!

Trong lòng lại nổi điên cầu nguyện: a di đà phật, phật tổ phù hộ để ta có thời gian đem Dương Ngọc Hoàn ẩn núp đi, hoặc Lý Long Cơ nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn đừng động ý niệm nào khác…

Lý Long Cơ tâm tình sảng khoái đi nhanh về phía trước, Thạch Thu Giản đi theo sát phía sau, khi đi ngang qua bên người Tần Tiêu nhìn hắn cười, xem ra vô cùng cao hứng.

Tần Tiêu cảm giác bước chân mình có chút nặng nề đi theo sau bọn họ, đầu cúi thấp. Lý Trọng Tuấn vẫn luôn không lên tiếng, lúc này lại có chút nghi ngờ hỏi:

- Ta nói ngươi sao vậy, hoàng đế chỉ là đi qua nhà ngươi thăm viếng, cũng không phải muốn cướp lão bà hay hài tử của ngươi, ngươi vì sao lại làm vẻ mặt này?

- Sao vậy, sắc mặt ta hiện tại rất khó nhìn sao?

Tần Tiêu nghi hoặc lại kinh ngạc nói:

- Không đến mức đi?

- Ha…làm sao lại không!

Lý Trọng Tuấn xem thường nói:

- Diễn cảm của ngươi chẳng khác gì bị người đoạt lão bà!

- Câm miệng!

Tần Tiêu tức giận khẽ quát một tiếng, kéo hắn cùng đi tới, trong lòng biến thành rối loạn.

Những năm gần đây lịch sử thường thường phát sinh dị biến, nhưng vẫn quanh đi quẩn lại quay trở về con đường vốn có của nó. Chẳng lẽ việc này thật sự không thể tránh né sao?

Lý Long Cơ hiện tại oai hùng, biết tự chủ cùng quyết chí tự cường, có thể cũng sẽ giống như trong lịch sử hay không, tới ngày sau biến thành người hưởng lạc, mê luyến Dương Ngọc Hoàn, sủng ái tiểu nhân làm vương triều Đại Đường đi về hướng suy bại?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu dâng lên cảm giác nguy cơ – bất kể như thế nào, cho dù phải trả giá lớn cũng không thể để Lý Long Cơ cùng Dương Ngọc Hoàn cấu kết lại!

Loại chuyện này nhất định phải đề phòng cẩn thận, lỡ như làm lịch sử tái diễn, vậy thật sự đã muộn!

Hiện tại Tần Tiêu cảm thấy thật hối hận, lúc trước có phải do mình quá mềm lòng hay không. Nếu đưa Dương Ngọc Hoàn ra phiên ngoại, sẽ không có chuyện hôm nay…nhưng hiện tại Dương Ngọc Hoàn chỉ là một a đầu đáng thương vô tội, cho dù là Dương quý phi trong lịch sử hơn phân nửa cũng là vô tội, vấn đề lớn hơn chính do lỗi của Lý Long Cơ…

Tần Tiêu nghĩ đi nghĩ lại trong lòng càng lúc càng loạn. Nhóm người Lý Long Cơ rõ ràng nhìn ra sắc mặt hắn có vấn đề. Nhưng đều nghĩ hắn sắp rời nhà đi Hà Bắc, không tránh khỏi luyến tiếc thê tử nên trong lòng không thoải mái, thậm chí Lý Long Cơ còn tự trách bản thân mình.

Mọi người đi lên một con thuyền nhỏ, hướng Nhạc Lộc thôn đi tới.

Mỗi khi càng tới gần hơn, trong lòng Tần Tiêu càng thêm khẩn trương.

Lý Long Cơ, Dương Ngọc Hoàn, hai người nhất định phải gặp mặt sao?

Đoàn người rời thuyền lên bờ, hướng Nhạc Lộc thôn đi tới.

Hôm nay tâm tình của Lý Long Cơ thật tốt, xem ra hứng trí khá cao. Dù sao đi du ngoạn Giang Nam là chuyện mà hắn luôn luôn khát khao, hơn nữa vừa mới “giải quyết” Tần Tiêu, không tránh khỏi cảm thấy an tâm.

Dọc theo đường đi, Lý Long Cơ trong bộ bào phục sĩ tử không ngừng tươi cười trò chuyện, kể về những gì mình đã gặp được khi vào nam ra bắc. Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn đi hai bên hắn chỉ lui sau nửa bước, thường thường đáp lại một câu. Thạch Thu Giản cầm một thanh hoành đao đi sau bọn họ cũng không quá xa.

Mặc dù không mặc quan phục nhưng ba người đều có phong thái xuất chúng, khí thế bất phàm, làm các ngư dân đi gần đều âm thầm cảm thán. Hơn nữa nhìn thấy đại thiện nhân Tần Tiêu đi cùng những người kia, chỉ sợ thân phận họ phải là đại quan đi!

Dân chúng vẫn luôn sợ quan, vì thế thường có tâm lý trốn tránh. Lý Long Cơ thập phần hòa ái cũng thật tự nhiên chào hỏi các ngư dân xa lạ, ngẫu nhiên còn gọi người hỏi thăm vài câu, thật bình dị gần gũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.