- Nhưng ngược lại chính là
cả nhà bọn ta đều bị lưu vong, cả nhà Tương Vương hắn thì lại an an ổn
ổn ở lại kinh thành, ngươi nói có kỳ quái hay không?
Tần Tiêu cười khẽ:
-Cái bản lãnh trang bức này của Tương Vương đúng là đã đạt tới cảnh giới mà người thường không ai làm nổi rôi! Có lẽ là Võ Hoàng cho là hắn là
một kẻ vô hại nên mới giữ hắn lại kinh thành. Nói thế nào thì cũng là
hoàng tự. thế cho nên… khụ, liền tới phiên cả nhà ngươi xui xẻo.
Lý Trọng Tuấn buồn bực nhíu mày, thấp giọng tố khổ:
-Ta nói rồi mà, đều tại phụ thân của ta nhu nhược quá mức. Lại còn… còn
quá mức hồ đồ nữa! lúc ấy làm không ít chuyện mờ ám, chọc giận Võ Hoàng
nên mới thành như vậy. không nói nữa, nói nữa thì trong lòng ta lại càng tức tới nghẹn chết! Ngươi có biết mấy ngày hôm nay chúng ta ở trong
hoàng thành huyên náo tới điên khùng thì cả nhà Tương Vương đang làm gì
không?
Tần Tiêu cười:
-Ta chỉ biết là không phải đi giết người thôi.
-Ha ha! Tần huynh đệ thật biết nói đùa.
Lý Trọng Tuấn cười nói:
-Nửa đêm hôm qua, ta cũng là ở không tới buồn chán nên tới phủ A Man một chuyến, mới biết là năm huynh đệ bọn họ, cộng thêm Tương Vương, mấy hôm nay đều lăn lộn chơi trò ‘đá banh’ mà ngươi chế ra. Một nhà già trẻ cả
ngày không bước ra khỏi cửa một bước, đóng chặt cửa chính từ chối không
gặp khách, suốt ngày tụ tập wor hậu viện để đá cầu!
Tần Tiêu nhịn không được mà chậc chậc mấy tiếng cười nói:
-Mấy người nhà này đúng là tài tình thật đấy! Chắc lại là chiêu của
Tương Vương, muốn để cho cả nhà bọn họ cách xa chuyện triều đình rồi
đây.
Lý Trọng Tuấn cũng nhếch miệng, nói:
-Nhắc tới Tương Vương, ta thật sự cũng rất bội phục. Chỉ mỗi bổn sự ‘ẩn
nhẫn’ kia thôi, ta có luyện thêm mấy trăm năm nữa cũng không thể nào
luyện thành được. Mới ngày hôm qua thôi, phụ vương ta mời Tương Vương
tới đông cung, nói là muốn để Tương Vương làm ‘thái úy’ một trong tam
công, coi như đáp tạ công đức của hắn đã nhường chức vị thái tử cho phụ
vương ta lúc phụ vương ta được Võ Hoàng gọi về từ Lư Lăng Vương. Nhưng
Tương Vương người ta ấy à, chính là liều chết không chịu tiếp nhận đã
đành, còn từ chối luôn cả chức vụ ngự sử đại phu luôn, hiện tại không có cái quan hàm nào, chính là một vương gia hữu danh vô thực. Còn mấy vị
công tử nhà hắn, kể cả A Man, tuy rằng đều đã tới tuổi khai phủ trí thự
rồi, nhưng cũng chỉ là một Quận vương nho nhỏ, quản lí không được bốn
trăm hộ. Lần này cha ta chuẩn cho cả nhà bọn họ được bảy trăm hộ, trở
thành ‘đại quốc’ vương gia, nhưng mà bọn họ ấy, tất cả đều giống hệt như Tương Vương, nói thế nào cũng không chịu tiếp nhận. bọn họ đó nha, đây
là đang tị hiềm, không muốn bị cuốn vào trong triều đình phân tranh.
Tần Tiêu cười ha hả, lắc đầu tự nhủ: thần trang bức, lại còn bồi dưỡng được thêm mấy tiểu thần…
Hai người tạm thời rời đi, Lý Trọng Tuấn mang theo Tần Tiêu một đường đi tới hậu viện, trên một mảnh sân lớn khoáng đạt, thật đúng là dựa theo
bản vẽ của Tần Tiêu, biến thành một sân bóng, lại còn có lớp cỏ tinh tế
nữa. tuy rằng không bằng phẳng chỉnh tề bằng sân bóng chính quy, nhưng
cũng rất giống. tường viện đối diện đúng là giống như Lý Trọng Tuấn đã
nói, có mấy cánh cửa lớn thông nhau, từ nơi này đi ra chính là dinh thự
của bốn vị vương khác. Dựa vào bức tường là một dãy hành lang gấp khúc
lập mái đỏ tươi, cùng một đình nghỉ mát lớn, bày biện vài cái bàn, có
mấy người đang ngồi đó đùa giỡn, uống rượu nói chuyện.
-Ái cha, vừa đúng lúc bọn họ nghỉ giải lao!
Lý Trọng Tuấn cười nói:
-Tần huynh đệ ngươi xem, đó không phải là A Man sao? Mặc bộ đồ cụt ngủn
giống như ngươi, cả ngày đá bóng, đá tới mức đổ một thân mồ hôi thối. vị công tử văn nhã cách hắn gần nhất chính là đại ca Lý Hiến, trước kia
gọi là Lý Thành Khí. Người này không còn gì để nói, quả thực chính là
một Tương Vương thứ hai, một tên tuyệt thế đại hảo nhân, cho tới giờ
cũng chưa thấy hắn đỏ mặt to tiếng cãi nhau với ai cả, cũng không đánh
mắng hạ nhân. Người cầm bầu rượu ngồi đó chính là nhị công tử Lý Thành
Nghĩa, bình thường thì hắn hợp tính với ta và A Man nhất, nguyên nhân
chủ yếu là vì thích uống rượu vui đùa. Hơn nữa, hắn cũng rất rộng lượng, nếu như ngươi gặp phải hắn trên bàn rượu thì ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy! Nhìn thấy người đang cầm tranh chữ xem kia không? Tứ công tử Hoài
vương Long Phạm. tên này cũng không đơn giản, rất thích thơ từ văn nhã,
là một tay hảo tự đấy, vẽ tranh cũng rất chuyên nghiệp. Ngay cả Trương
Húc cũng khen hắn là một đại tài tử! về phần người nhỏ tuổi nhất ngồi
đằng kia chính là ngũ công tử Long Nghiệp, tuổi tuy còn nhỏ nhưng lại
rất nghe lời, chưa bao giờ nghịch ngợm gây sự, ưu điểm lớn nhất chính là thành thật! Mấy huynh đệ bọn họ, bình thường đều rất thương yêu vị đệ
đệ này.
Tần Tiêu nghe Lý Trọng Tuấn thiệu về huynh đệ nhà Lý Long Cơ quen thuộc hệt như lòng bàn tay, không khỏi nở nụ cười:
-Xem ra ngươi và nhà A Man đúng là không phải quen thuộc bình thường nha!
-Còn phải nói sao.
Lý Trọng Tuấn lại thở dài một hơi,
-đều là huynh đệ một nhà, ta có lời gì cũng không cần phải giấu diếm. ta là thứ xuất, không phải do chính thê sinh ra, cho nên…. Bình thường ta
đều không thể tới đông cung, cũng không thể chơi đùa cùng mấy huynh đệ
tỷ muội khác, ngược lại lại chơi khá thân với A Man, thường xuyên đi
chung với hắn. Lại nói, lần này nếu như không phải vì ta là trưởng tử,
hơn nữa lại góp phần tham dự chính biến thì vị trí thái tử này cũng sẽ
không có phần của ta! Cũng như nói Lý Khỏa Nhi ấy, còn muốn liều mạng
làm Hoàng thái nữ, thật đúng là tức chết người!
Tần Tiêu nghe xong mấy lời này của Lý Trọng Tuấn, trong lòng không phải
run lên một cái, sửng sốt thầm nghĩ: Lý Khỏa Nhi? Cái tiểu sát tinh này! Tại sao lại không nhớ tới chuyện của nàng ta chứ? Thôi rồi! Ta nháo một hồi như vậy, lại may mắn chó ngáp phải ruồi thành ra giống như trong
lịch sử, làm cho Võ Tắc Thiên thoái vị, Lý Hiển đăng cơ, Lý Khỏa Nhi sau này không phải cũng là hàm ngư xoay mình bay lên trời sao? Trước đây
lại đắc tội với nàng ta như vậy, đau đầu quá….
-Huynh đệ ngươi làm sao vậy?
Lý Trọng Tuấn thấy Tần Tiêu đứng tại chỗ ngây người ra thì không khỏi nhíu máy.
-Ta biết rồi, ngươi đang nghĩ tới chuyện của Khỏa Nhi chứ gì? Đừng lo
lắng quá, còn có một thái tử tương lai là ta ở đây, nàng còn có thể gây
nên sóng to gió lớn gì được cơ chứ! Hơn nữa…. hiện tại ngay cả phụ vương còn phải nhờ ngươi hộ giá, cho ngươi quản lí tất cả binh mã trong hoàng thành, Khỏa Nhi mà dám gây sự thì cũng không dám quậy tới chỗ của ngươi đâu.
Tần Tiêu bên ngoài chỉ có thể gật đầu mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:
thân hay không thì cũng là tình cốt nhục. Tên Lý Hiển này chịu khổ cực
nhiều năm như vậy, trước mấy chuyện trọng đại cũng chỉ nghĩ tới vợ con
trước tiên. Nếu như hắn trở thành hoàng đế, sự sủng ái dành cho nữ nhi
bảo bối là Lý Khỏa Nhi này nhất định là không còn gì bằng.