Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 58: Chương 58: Nam thi không đầu




Tần Tiêu tiến lên:

- Chuyện gì xảy ra, từ từ nói!

Một thanh niên trong đó hôm trước đã cùng lên núi hái thuốc với Tần Tiêu nên tương đối quen thuộc, hắn quỳ xuống nói:

- Đại nhân, mấy huynh đệ chúng ta sáng sớm lên núi muốn kiếm một số món ăn dân dã cho đại nhân hưởng dụng, không nghĩ tới, ở phía sau núi phát hiện một cỗ thi thể không đầu!

Tần Tiêu cả kinh hỏi lại:

- Cái gì??? Thi thể không đầu? !

Chính vào lúc này, Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức cùng Ngô Hưng Quốc cũng đến, đồng dạng cũng có vẻ mặt kinh ngạc.

Tần Tiêu trầm ngâm một lát:

- Đi, chúng ta đi xem một chút. Các ngươi ở phía trước dẫn đường.

Ngô Hưng Quốc nói:

- Có nên mời Quan Tướng quân cùng nhân mã đi theo không?

Tần Tiêu nói:

- Tạm thời không cần. Như vậy đi Ngô đại nhân, ngươi cũng ở tại chỗ này, sau đó, ngươi phái mấy người đi vào thôn phụ cận mua hai ba mươi con gà vịt cùng một vạc rượu vàng. Đem gà vịt giết sau đó ngâm vào rượu, ta có việc cần dùng.

Vẻ mặt của Ngô Hưng Quốc ngạc nhiên nhưng cũng không tiện truy vấn chỉ đành nói:

- Hạ quan lĩnh mệnh, lập tức làm theo.

Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp và Phạm Thức Đức theo mấy thanh niên Thái Tộc đi vào trong núi.

Sườn núi nhỏ ngày ấy hái thuốc hiện tại có một thi thể không đầu dưới gốc đại thụ, máu tươi chảy ra dọc theo gốc cổ thụ khiến đất đai xung quanh đỏ bừng, là một thi thể nam nhân.

Tần Tiêu cúi người nhìn kỹ thi thể một chút rồi nói:

- Phạm tiên sinh, Lý huynh, các ngươi có cảm thấy cỗ thi thể này tuy rằng không có đầu nhưng chúng ta nhìn rất quen mắt?

Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp kinh ngạc ngồi xổm người xuống nhìn kỹ một chút, đột nhiên trăm miệng một lời kêu lên:

- Là Hổ Vạn Cầu!

Tần Tiêu nhíu lông mày, gật nhẹ đầu cầm lấy tay trái của thi thể nhìn kỹ một chút, sau đó nói:

- Đúng là Hổ Vạn Cầu. Các ngươi nhìn tay trái, ngày ấy bị ta kích thương, bẻ gãy mấy các đốt ngón tay, tổn thương đó vẫn chưa có lành.

Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp nhìn kỹ, quả nhiên các đốt ngón tay rõ ràng sưng lên, toàn bộ tay trái có vẻ hơi sưng, nhìn là biết đang bị thương.

Tần Tiêu nhìn vết thương chỗ cổ của thi thể, không khỏi có chút sợ hãi thán phục nói :

- Hung thủ kia có đao pháp nhanh thật.

Lý Tự Nghiệp trừng lớn đôi mắt nhìn một hồi, cũng gật nhẹ đầu:

- Đúng vậy a, sợ là còn nhanh hơn đao của lão Lý ta. Một đao chém xuống, toàn bộ miệng vết thương trơn nhẵn đều đều không có một chút ngập ngừng, là một cao thủ!

Tần Tiêu gật nhẹ đầu:

- Hổ Vạn Cầu võ công không kém, có thể một đao chém bay đầu hắn mà không lưu lại vết thương thì hoặc là cao thủ tuyệt đỉnh hoặc là....

Phạm Thức Đức nói tiếp:

- Là người quen của hắn!

Tần Tiêu khen ngợi nói:

- Không sai! Bất quá, ta đoán chừng có ba loại khả năng, một là hung thủ là tuyệt đỉnh cao thủ; hai là cùng Hổ Vạn Cầu quen biết, làm hắn không hề phòng bị; thứ ba chính là Hổ Vạn Cầu cam tâm nhận lấy cái chết, không có phản kích.

Tần Tiêu nghi kị một hồi đem y phục trên người thi thể Hổ Vạn Cầu xé mở, quả nhiên thấy ấn ký màu son Phượng Hoàng trên ngực hắn, nhất thời trong lòng Tần Tiêu phảng phất bừng tỉnh nói:

- Sau khi Hổ Vạn Cầu gặp được Mạc Vân nhi có lẽ là cảm ơn chúng ta, vì vậy liền cứu Phạm tiên sinh trong nhà giam ra, ngày ấy tại Quỷ Khốc Sơn Cốc hắn cũng lại nhiều lần buông tha ta. Bởi vậy có thể giả thiết, hắn có thể là bị người trong tổ chức xử quyết.

Phạm Thức Đức cả kinh nói:

- Tổ chức? Xử quyết? ! Đại nhân, lời này là có ý gì?

Tần Tiêu lâm vào trầm tư, chậm rãi lắc đầu:

- Bây giờ còn nói không rõ ràng, chỉ là theo suy đoán của ta ngươi có thấy ấn ký ở ngực hắn không? Ngày đó ta đi dò xét Quỷ Khốc Sơn Cốc, gặp mấy người hắc y che mặt tập kích, trên người bọn họ đều có ấn ký như vậy . Ta hoài nghi bọn họ đều là người ở bên trong cùng một tổ chức. Cái tổ chức này vô cùng nghiêm mật, làm việc cẩn thận, tác phong tàn nhẫn. Một binh sĩ bình thường tình nguyện uống thuốc độc tự vẫn cũng không làm tù binh.

Phạm Thức Đức cả kinh nói:

- Đại nhân, huyện lệnh Hán Dương Hùng Tri Quyền thân là quan địa phương tại đây cả gan làm loạn như thế có thể liên quan đến cái tổ chức này hay không?

Tần Tiêu ngưng trọng gật nhẹ đầu:

- Theo tình huống bây giờ mà xét thì huyện lệnh Hán Dương cũng chỉ là tiểu nhân vật bị lợi dụng. Hắn có liên quan tới tổ chức này hay không thì còn rất khó nói, chỉ là khả năng này rất lớn. Hổ Vạn Cầu có thể xâm nhập trong lao tù Hán Dương quan phủ cứu ngươi đi ra, nói rõ cái tổ chức hoàn toàn có thế lực ở huyện Hán Dương, bằng không Hổ Vạn Cầu cũng không thể nhanh như vậy biết được ngươi bị tù tại nơi đó. Mặt khác, hai mươi năm trước từng phát sinh một lần tàn sát thôn trang ở nơi này. Địa điểm vụ án phát sinh ở trong trong Quỷ Khốc Sơn Cốc, sự trùng hợp của nó không thể không khiến người ta nghi ngờ. Ngày đó ta đi vào dò xét, nhưng không có phát hiện bất luận cái dấu vết thôn trang bị tàn sát gì, duy chỉ có một thứ.

Tần Tiêu đem mũi tên rỉ sắt ra cho Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp tiếp nhận đi xem:

- Đại nhân, mũi tên này thật kỳ quái, sắt đã bị hủ hóa, sợ rằng đã hơn mười năm.

Tần Tiêu giảm thấp thanh âm xuống nói:

- Lý huynh, ngươi còn nhớ rõ chúng ta ở Vũ Cử Bỉ Tái đã dùng một mũi tên không? Lúc bắn chúng ta chính là dùng loại Phá Giáp Tiến này.

Lý Tự Nghiệp cả kinh:

- Đại nhân, ý của ngươi là nói án tàn sát của hai mươi năm trước có thể là việc do quân đội Đại Chu làm?

Tần Tiêu làm cái dấu im lặng nói:

- Ta cũng có loại suy đoán này, bất quá còn không dám kết luận. Nếu thật là như vậy thì Hán Dương thậm chí là toàn bộ Ngạc Châu quả nhiên là hung hiểm vạn phần, âm mưu vụng trộm nhất định làm cho người ta sợ hãi. Bất kể như thế nào, hôm nay ta liền quyết định vào cốc tìm tòi, đem bí mật Quỷ Khốc Sơn Cốc làm cho tinh tường. Án tàn sát hai mươi năm trước, tập thể thôn Thái Tộc trúng độc, huyện lệnh Hán Dương công nhiên phản loạn, khẳng định cùng với bí mật của sơn cốc không thoát khỏi liên quan.

Tần Tiêu gọi mấy thanh niên Thái Tộc làm một mộ phần chôn cất Hổ Vạn Cầu ngay tại đây.

Thời điểm Thái Tộc bận rộn thì Tần Tiêu đi lòng vòng ở phụ cận, hắn ngoài ý muốn phát hiện vỏ cây trên một cây đại thụ phụ cận dính một ít tơ vải màu trắng ước chừng một hai thốn.

Tần Tiêu cầm trong tay tinh tế tế ước lượng một hồi, thầm nghĩ trong lòng: đây là loại tốt nhất Tô Hàng, quả quyết không phải là thôn dân phụ cận có khả năng có được. Hơn nữa loại này tính chất cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, quang trạch xuất chúng hơn phân nửa là cẩm bào bên ngoài được nữ tử ưa dùng.

Cái này có phải là vật liệu của y phục trên người hung thủ lưu lại hay không?

Tần Tiêu suy nghĩ một hồi rồi thu sợi tơ lại.

Đúng lúc này nửa trên không trung bay tới một đám khói đen nhàn nhạt, chúng đang không ngừng hạ thấp trên sườn núi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.