Trong suốt triều đại, cũng làm rất nhiều việc dựng nước lợi dân - chuyện tốt, tỷ như sự kiện khởi công xây dựng thủy lợi, khuyên học một khóa
trồng cây dâu bên nông nghiệp, chống đỡ giặc ngoại xâm vân vân, Triều
đại Chu cũng rất yên ổn phồn vinh hơn triều đại trước. Chỉ có điều nàng
có bệnh đa nghi rất nặng, phân công cho các ác quan làm gián điệp chính
trị, còn dùng thủ đoạn độc ác giết người như ngóe, rất là phản cảm.
Chỉ là không nghĩ tới, cái loại “Gián điệp” này lại có một tên ở bên cạnh
mình! Ngay từ đầu, hắn đã ở bên phe Võ Tắc Thiên, lại ẩn mình như vô
hình hoàn toàn!
Tần Tiêu bắt đầu có chút căm hận cái tên nghèo
hèn mục nát kia, trước kia hắn đều rất kính trọng Phạm Thức Đức. Những
lúc Lý Tự Nghiệp mắng hắn là con chó già rụng lông, giờ ngẫm lại cũng
thật hả giận! Con chó già này, từ lúc vừa mới bắt đầu đều do Võ Tắc
Thiên phái tới “Giám sát”, đến tột cùng hắn đã báo cáo bao nhiêu chuyện
cho Hoàng đế rồi?
Tần Tiêu dường như cảm giác mình thật vô tích
sự, đã không điều tra được vụ án tử, dân thường thì bị oan, chỉ đơn giản là hù dọa quan địa phương. Một chân của hắn đã bắt đầu mạnh mẽ tiến vào chính trị của triều đình. Chuyện trước mắt, ngoại trừ khó phân biệt vụ
án, càng nguy hiểm hơn chính là sự đấu tranh chính trị phức tạp ở sau
lưng hắn!
Những chuyện này, càng nghĩ càng rõ ràng, Tần Tiêu có
cảm giác, có một tảng đá to lớn vô hình hiện đang nặng nề đè ở trong
lòng của mình. Nói đơn giản một chút thì chuyện của Hỏa Phượng, nếu được giải quyết tốt thì mọi chuyện hết thảy đều dễ dàng, sau này con đường
riêng của mình sẽ đi thoải mái hơn rất nhiều; còn nếu giải quyết không
tốt thì liền bị mất mạng, chuyện đó vô cùng có khả năng xảy ra!
Đi ngược dòng và ngược theo chiều gió, cho nên biết thuyền không thể đi
nhanh được. Đã đến buổi trưa mà đường đến Ngạc Châu còn cách một đoạn
đường nữa.
Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn đều ăn ý không có tán gẫu
những chủ đề mẫn cảm, mà cùng Trương Húc tán gẫu về thiên văn, nghe hắn
nói một ít chuyện lý thú của giới văn học, soi xét và thưởng thức làn
điệu thơ ca hiện tại.
Có người gõ nhẹ ván cửa của buồng nhỏ trên tàu, thanh âm của Mặc Y truyền vào:
- Điện hạ, đại nhân, đến lúc dùng cơm trưa rồi ạ.
Lý Trọng Tuấn nhoẻn miệng cười:
- A, không thể tưởng tượng được, trên thuyền quân còn có nữ nhân nữa chứ! Tần huynh đệ, ngươi thật đúng là phong lưu nha, ha ha!
Tần Tiêu khoát tay áo, cũng cười ha ha theo Lý Trọng Tuấn, sau đó nói với cửa đối diện:
- Đem vào đi!
Trong nội tâm thầm nghĩ: đệ tử hoàng gia đại Đường, đều nổi tiếng phong lưu
háo sắc. Vậy thì Lý Trọng Tuấn càng không cần phải nói, cho tới bây giờ
hắn đều yêu thích thứ đồ tươi mới, đối với cuộc sống phóng túng với nữ
nhân, tuyệt đối là một tay lão luyện!
Cửa khoang mở ra, Mặc Y cầm một cái hộp cơm lớn tiến vào, cụp mi xuống cung kính đi đến.
Ánh mắt Lý Trọng Tuấn lại bắt đầu tỏa sáng, lớn tiếng khen:
- Được! Nữ tướng quân oai hùng xinh đẹp động lòng người. Tới đây cùng bổn vương uống hai chén nào!
Trong nội tâm Tần Tiêu ớn lạnh: Đến rồi! Thói quen của người này lại phát tác!
Mặc Y nghe thấy lời Lý Trọng Tuấn nói thì không khỏi ngẩn người, nhưng
không dám phản bác nên đành phải kiên trì đi đến bàn bên cạnh rồi quỳ
xuống, khẽ cúi đầu, nhanh chóng lấy từng món ăn và rượu ở trong hộp cơm
ra.
Hai con mắt Lý Trọng Tuấn híp lại, trên mặt nở nụ cười vô cùng tà ác, đánh giá Mặc Y chằm chặp.
Tần Tiêu cùng Trương Húc nhìn thấy bộ dạng Lý Trọng Tuấn dường như sắp sửa
muốn ăn tuoir con người ta, không khỏi cười khổ. Tần Tiêu cảm giác có
chút khó chịu, Mặc Y biết rõ ràng chuyện của Hỏa Phượng cho nên vô cùng
trọng yếu đối với hắn, vạn nhất nếu bị hoa hoa đại thiếu gia này bỏ vào
túi làm đồ chơi, thì cũng thật không có lợi cho lắm.
Rượu và thức ăn đã dọn lên xong, Lý Trọng Tuấn không chờ được một phen nắm được tay của Mặc Y, kéo nàng xuống bên cạnh của mình:
- Bổn vương ban thưởng cho ngươi được ngồi xuống, cùng bổn vương uống rượu nào, ha ha!
Mặc Y không dám trốn tránh, đành phải để Lý Trọng Tuấn tùy ý lôi kéo tay
của nàng, ngồi xuống bên cạnh hắn, khóe mắt nàng cứ nhìn sang phía Tần
Tiêu, trên mặt đã ửng đỏ nguyên một mảnh.
Tần Tiêu rõ ràng nhìn thấy, trong ánh mắt của Mặc Y có ý tứ cầu cứu.
Lý Trọng Tuấn vui vẻ ra mặt, còn chính mình động thủ rót một chén rượu đưa cho Mặc Y, bỗng một cánh tay trái thần không hay quỷ không biết vòng ra đằng sau lưng nàng, giống như có ý muốn ôm nàng vào trong lòng.
- Uống, uống nào!
Lý Trọng Tuấn tự mình uống cạn một chén rượu, lại tiếp tục cười ha ha.
Nhìn thấy cảnh đó, nếu không phải có Tần Tiêu và Trương Húc ở đây, thì
chắc lúc này hắn đã bổ nhào vào đẩy ngã Mặc Y xuống mặt đất rồi.
Mặc Y hơi nhíu đôi mày nhỏ lại, ngẩng cái cổ lên, nhanh chóng uống hết
rượu, sau đó buông ly rượu không xuống, nói giọng điệu e sợ với Lý Trọng Tuấn:
- Tạ điện hạ...
Lý Trọng Tuấn mừng rỡ, một phen tóm lấy bên hông của Mặc Y, kéo nàng về phía ngực mình:
- Tửu lượng tốt tửu lượng tốt, mau cùng bổn vương uống thêm hai chén nữa đi!
Mặc Y vặn vẹo thân người, linh hoạt tránh ra bên cạnh Lý Trọng Tuấn, quỳ ở một bên:
- Điện hạ thứ tội... Thiếp thân đã là người của Tần đại nhân rồi...
Lý Trọng Tuấn bắt hụt, có chút giận dỗi:
- Ngươi! Lớn mật!...A, ngươi vừa mới nói cái gì vậy?
Dứt lời quăng ánh mắt về phía Tần Tiêu:
- Huynh đệ, nàng vừa mới nói cái gì?
Tần Tiêu ngây người há to miệng, dở khóc dở cười một lúc. Chuyện cho tới
nước này thôi vì muốn cho tất cả mọi người đều xuống đài được, hắn đành
phải giúp đỡ Mặc Y nói dối về chuyện này vậy, vì vậy hắn nói:
-
Điện hạ có chỗ không biết rồi. Ở tại Giang Nam này, lưu hành một phong
tục có tên là Của hồi môn. Cái gọi là của hồi môn, chính là...
Tần Tiêu tiến đến bên tai Lý Trọng Tuấn thì thầm nói cho hắn biết về chuyện Của hồi môn này.
Mặc Y quỳ gối ở một bên, khuôn mặt đã ửng đỏ đến tận cổ rồi, nhưng cũng không dám tiếp tục ngẩng đầu lên.
Nghe Tần Tiêu nói xong Lý Trọng Tuấn cảm thấy rất hứng thú, không khỏi cười ha ha:
- Thì ra là thế thì ra là thế, không thể tưởng tượng được ở tại Giang Nam này còn có lưu hành một phong tục như thế. Xem ra bổn vương cũng nên
xem xét, ở Giang Nam nạp vài tiểu thiếp rồi, ha ha! Tần huynh đệ, ngươi
thật tốt số, chính thê còn chưa có về nhà chồng, ngươi đã lấy được một
tiểu thiếp rồi, ha ha!
Trương Húc bĩu môi một cái, tự mình uống một chén rượu, khinh thường nói mấy câu:
- Hừ! Đều là hạng người háo sắc phong lưu thành tánh mà thôi!
Lý Trọng Tuấn lại cười to thêm một lúc nữa. Tần Tiêu cũng cùng cười khan
với hắn, vụng trộm ném cho Mặc Y một cái ánh mắt: còn không mau đi!
Mặc Y lập tức tỉnh ngộ, bái chào:
- Tiện thiếp cáo lui...
Lý Trọng Tuấn hung hăng nhìn chằm Mặc Y một cái, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng:
- Ừ, nếu là nữ nhân của Tần huynh đệ, bổn vương tự nhiên cũng dùng ánh mắt khác để đối đãi rồi, không dám khinh bạc nữa.