Ánh mắt Lý Tự Nghiệp trừng to, không chút tình nguyện hừ một tiếng:
- Ta đã biết!
- Được rồi, ngươi ngủ đi.
Tần Tiêu đứng dậy, vỗ vỗ vai Lý Tự Nghiệp, cất bước đi ra ngoài.
Lý Tự Nghiệp ngồi trên ghế, càng nghĩ trong lòng càng uất ức, nhịn
không được phát tác, một tay lật tung bàn, đập vỡ đồ đạc trong phòng.
Tần Tiêu ở phòng bên nghe được rõ ràng, không nói thêm lời nào, chỉ thở dài một hơi, để nguyên quần áo nằm lên giường nhắm mắt lại.
Trong mấy ngày kế tiếp Tần Tiêu cho Vạn Lôi di chuyển chiến thuyền đến
nơi này, tập trung thống nhất quản lý. Đến tiếp sau bộ binh cùng dân phu vận chuyển lương thảo đồ quân nhu đã lục tục đến Bạc Chước, hạ trại,
cho dù bận rộn trong lòng Tần Tiêu vẫn bất an.
Từ khi Lý Giai Lạc hi sinh đến bây giờ cũng đã qua một đoạn thời gian. Hoàng thượng
cùng triều đình còn chưa hạ mệnh lệnh đến nơi này, điều này nhiều ít làm trong lòng hắn có chút không yên. Không phải hắn lo lắng vinh nhục gì
đó cho mình, hắn trước mắt lo lắng chính là Liêu Đông quân, lo lắng thế
cục mà hắn đánh xuống sẽ bởi vì nguyên nhân chính hắn mà biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Công cao chấn chúa, mặc kệ ở thời
đại nào, mặc kệ là hoàng đế thế nào mà nói, cũng đều là sự kiêng kỵ thật lớn. Trước mắt công lao của hắn đã có chút quá cao, thanh danh, đã có
chút quá mức.
Ước chừng qua bảy ngày, hết thảy vô sự. Cao Văn Giản mang theo bốn năm vạn nhân mã còn sót lại cố thủ Bình Nhưỡng thành chuẩn bị tử chiến. Tần Tiêu từng nhiều lần muốn đánh thẳng qua, nhưng
vừa nghĩ tới hoàng đế đang ở gần trong gang tấc, hắn đành phải nhẫn nại
xuống. Biến thành các thủ hạ tướng quân đều sốt ruột chạy tới thỉnh
chiến.
Chạng vạng hôm nay, Vạn Lôi phái hai tướng quân vào
thành mời Tần Tiêu đến quân doanh gặp mặt, nói là sinh nhật của hắn,
chuyên thỉnh đại nguyên soái qua uống vài chén. Ban đầu Tần Tiêu cũng
không để ý, còn chuẩn bị lễ vật cùng rượu ngon, thật sự muốn đến chúc
mừng hắn một phen.
Chờ vào soái trướng, Tần Tiêu liền tỉnh ngộ, thái giám tâm phúc của hoàng đế cũng có mặt, chính là Cao Lực Sĩ.
Nếu trong lòng đã hiểu rõ, Tần Tiêu cũng không nhiều lời. Đem những người khác mời ra ngoài trướng, hắn nhìn Cao Lực Sĩ hỏi:
- Lực Sĩ, hoàng thượng bảo ngươi đến gọi ta?
Cao Lực Sĩ là đại hồng nhân trước mặt hoàng đế hiện tại, ở trước mặt
Tần Tiêu vẫn cung kính như ngày trước không dám có chút lãnh đạm. Hắn
xoay người thi lễ, đầy mặt tươi cười nói:
- Liêu Dương Vương
quả nhiên nhìn thấu mọi việc. Một khi đã như vậy tiểu nhân cũng không
nhiều lời. Thỉnh Liêu Dương Vương điện hạ cùng tiểu nhân đi một chuyến
đi?
Tần Tiêu mỉm cười:
- Được, mời!
Trong lòng thầm nhủ: Nên tới, cuối cùng đã tới.
Vào đêm, trong quân trại ánh đèn sáng rực, đề phòng sâm nghiêm. Cao Lực Sĩ cùng Tần Tiêu cưỡi ngựa đi ra quân doanh hướng về tây bắc.
Tây bắc quân doanh chính là cảng quân sự thủy quân dưới trướng Vạn Lôi. Mấy trăm đại chiến thuyền chỉnh tề sắp xếp trong cảng, theo sóng nước
nhẹ nhàng lay động, tráng lệ huy hoàng.
Cao Lực Sĩ mang theo
Tần Tiêu tới cảng, hai người xuống ngựa, đi lên ván tàu bước lên một con thuyền. Sau đó dọc theo ván thuyền đi thêm nửa canh giờ, cuối cùng đi
tới một con thuyền bình thường không có gì nổi bật.
Trước khi bước lên thuyền, Tần Tiêu đã chú ý tới tuy rằng thuyền này không có gì
khác biệt, nhưng chung quanh không có binh lính trực ban. Mà trên thuyền có một nhóm tướng sĩ mặc áo giáp binh lính bình thường, nhưng ánh mắt
thật sắc bén đang giới nghiêm.
Người của Thiên Binh Giám!
Xuất phát từ trực giác bản năng, hắn lập tức ý thức thân phận những
người này. Nhìn qua như thị vệ bình thường, kỳ thật đều là cao thủ. Hắn
là thủy tổ của bọn họ, không lý do nhìn không ra dấu vết.
Vừa đi lên boong thuyền, bên trong đi ra một người mặc thanh sam, lưu loát tiêu sái, hướng Tần Tiêu chắp tay cúi đầu, nói:
- Vương gia, mời!
Tần Tiêu hai mắt tỏa sáng: Hình Trường Phong?
Trên mặt Hình Trường Phong lộ nụ cười ôn hòa thân thiện. Tuy rằng không nói chuyện, nhưng Tần Tiêu nhìn ra được hắn thật hưng phấn.
Tần Tiêu nhìn hắn mỉm cười, nắm tay hắn, khom người đi vào trong khoang thuyền.
Vào khoang thuyền, liền cảm giác được một cỗ khí tức ấm áp dịu dàng tràn đến.
Trong khoang thuyền đốt một đống lửa, đang hâm một vò rượu đựng bằng vò sứ men xanh hoa hồ tốt nhất, hương thơm bốn phía. Trong tai truyền ra
thanh âm đàn tranh dịu dàng, không khí tràn ngập hương phấn lan tỏa. Mỹ
âm, ôn hương ôn ngọc, là một loại không khí thật dễ làm nam nhân say
lòng.
Tần Tiêu còn chưa kịp say, đã kinh hãi.
Vừa nghĩ hẳn mình sắp nhìn thấy hoàng đế Lý Long Cơ phúc thái trang nghiêm, nhưng không nghĩ đến nhìn thấy lại là...
Kim Tiên công chúa, Lý Trì Nguyệt!
Lý Trì Nguyệt nằm nghiêng người, yếu ớt như liễu trong gió trên một
chiếc giường phía bắc. Trên người nàng mặc trường bào bằng tơ thanh nhã
vàng óng, trang sức tinh xảo chói mắt, hai tai buông xõa đôi bông tai
bằng châu ngọc đặc sắc. Trước ngực đem vòng cổ bảo thạch hồng ti, mơ hồ
che phủ hơn phân nửa bộ ngực trắng tuyết lộ bên ngoài.
Mắt như hàm xuân, miệng anh đào hé mở, khẽ cười khúc khích.
Tần Tiêu nghe được tiếng cười như chuông bạc của nàng, không khỏi có
chút ngây dại, nhìn quanh một vòng, chỉ thấy được chung quanh cung nữ
nhảy múa, trong khoang thuyền chỉ có một mình Tần Tiêu là nam nhân, nhìn hoàn cảnh trước mắt thấy thế nào giống như vừa xông vào ổ ôn hương.
Lý Trì Nguyệt thay đổi tác phong nghiêm túc trong dĩ vãng, nhẹ nhàng quỳ gồi trên giường cúi nhẹ đầu thi lễ với Tần Tiêu:
- Phu quân ở trên, xin nhận tiện thiếp Trì Nguyệt một lễ.
Tần Tiêu lại sửng sốt, không biết nên nói gì, làm gì. Những chuyện
trước mắt thật sự quá quỷ dị, thật không chân thật chút nào.
Hắn là một đại nguyên soái luôn bận rộn, lại bị mời đến gặp một...vị thê tử bị ly hôn ngày trước. Hơn nữa...Lý Trì Nguyệt hiện tại so sánh với
ngày trước giống như là hai người hoàn toàn khác biệt. Hắn còn nhớ rõ
năm đó khi hắn cùng Lý Tiên Huệ, Lý Trì Nguyệt từ Kiền Lăng trở lại, Lý
Trì Nguyệt đoạn tuyệt, tâm như tro tàn. Trước mắt nàng lại biến thành
một nữ tử thiên kiều bá mỵ...
- Khụ...
Tần Tiêu cực kỳ xấu hổ ho khan một tiếng:
- Làm sao...công chúa, miễn lễ đi!
Lý Trì Nguyệt nhíu mày, không nhịn được che miệng nở nụ cười, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu nhẹ nói:
- Liêu Dương Vương xin thứ cho tiện thiếp đường đột...
- Nga...ha ha...
Tần Tiêu chỉ có thể cười ngây ngô, liên tục xua tay:
- Không, không, không đường đột...
Trong lòng hắn xoay chuyển thật nhanh: Cao Lực Sĩ đến mời, Hình Trường
Phong hộ vệ, hoàng đế vắng mặt, đó mới là lạ! Khẳng định đang ẩn trong
phòng bên, trốn tránh xem náo nhiệt! Còn có Lý Trì Nguyệt, ma pháp nào
làm cho nàng biến dạng thế này đây? Nghe nói nàng đã được Lý Long Cơ sớm thỉnh trở về, đang ở chung một chỗ với Tiên Huệ cùng Uyển nhi các nàng, chẳng lẽ là bị tẩy não sao?
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu theo bản
năng đưa mắt nhìn vào bình phong sau lưng Lý Trì Nguyệt, không có bóng
người, rõ ràng là có phòng kín. Trong lòng Tần Tiêu cười thầm: Quả nhiên có quỷ!
Gương mặt Lý Trì Nguyệt như hoa đào, nỉ non nói: