Lời này rất là nhỏ nhưng giống như ném một quả bom tấn vào đầu của Tần Tiêu.
- Ngươi nói cái gì?
Tần Tiêu đề cao ngữ điệu, giống như đang dò xét con quái vật nào đó, nhìn về phía Ngô Tiên Nhi vạn phần kinh ngạc nói ra:
- Ngô Tiên Nhi... Rốt cuộc ngươi là người nào!
Ngô Tiên Nhi cụp nửa đầu xuống, không có chút động dung vì Tần Tiêu đề cao
âm thanh, nàng dùng tay nâng đôi má, hữu khí vô lực nói ra:
- Vĩnh Thái quận chúa, Lý Tiên Huệ. Đã từng nghe nói chưa?
"Cạch" Một tiếng, Tần Tiêu nghe được trong đầu như trúng thêm quả bom, quả bom này còn nặng hơn như nổ tung toàn thân của hắn!
Sắc mặt của Tần Tiêu lập tức xanh lại, si ngốc lắc đầu:
- Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào! Hơn một năm trước kia Vĩnh
Thái quận chúa bị Vũ Hoàng ban cho cái chết, thiên hạ chấn động, mọi
người đều biết, ngươi sao lại...
Ngô Tiên Nhi thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu, khóe miệng nổi lên nụ cười cô đơn, tự giễu nói ra:
- Có cái gì không có khả năng. Ta được người ta cứu ra, lại tìm người
chết thay cho mình, ta bây giờ chính là người sống tàn, bị người ta biến thành con rối trong tay của người khác.
Tần Tiêu thật sự kinh ngạc tới ngây người.
Tuy hắn trước kia với Ngô Tiên Nhi tràn ngập hoài nghi cùng không tín
nhiệm, nhưng mà Ngô Tiên Nhi trước mặt này tuyệt đối không giống nói dối hay nói đùa... Trực giác bản năng nói rõ Ngô Tiên Nhi này không phải là Ngô Tiên Nhi, đâu mới là sự thật?
Tần Tiêu trừng to mắt, hắn nuốt nước bọt một cái, ngồi xổm xuống bên cạnh Tịch Nhi, nói:
- Tịch Nhi, nàng mới vừa nói là thật sao? Đây không phải là hai chủ tớ các người liên hợp lại hồ lộng bổn quan?
Ngô Tiên Nhi buồn bả cười cười, khom lưng đi xuống đem Tịch Nhi nâng lên,
chân thành mà thiện ý nhìn qua Tịch Nhi, mang trên mặt ôn nhu và khiêm
nhường, nói :
- Ủy khuất ngươi rồi, Tiên Nhi. Những ngày này phải bảo ngươi giả làm nha hoàn bên người của ta... Tần đại nhân, Tịch Nhi
trước mặt của ngươi chính là Ngô Tiên Nhi, con ruột của Thứ Sử Ngô Hưng
Quốc. Mà ta chính là giả mạo cưu chiếm thước sào.
"Cạch" một tiếng lại có một quả bom ném vào đầu của Tần Tiêu!
Hai mắt của Tần Tiêu nhìn qua hai nữ nhân này, phát giác chính mình thật sự giống như "Ngụy Ngô Tiên Nhi" mắng vậy, là ngu ngốc!
Loại chuyện này xảy ra thì không coi vào đâu, nhưng mà bản thân của mình không có phát hiện ra mánh khóe!
Xong, mặt mũi ân sư Địch Nhân Kiệt cũng bị mình làm mất hết rồi.
Lý Tiên Huệ giả mạo Ngô Tiên Nhi, nhẹ nhàng nói ra:
- Tiên Nhi, kỳ thật mấy ngày này bản thân ta cũng suy nghĩ nhiều lắm.
Phượng tỷ đúng là người không đáng tín nhiệm. Nhưng mà đại nhân Khâm Sai Võ Trạng Nguyên trước mắt này cũng chưa chắc là người tốt. Ngươi xem
hắn hai ngày này bị rượu thịt ca múa mê hoặc tâm tình không còn minh
mẩn, sống phóng túng ai mà cự tuyệt, nói không chừng sau lưng còn thu
tiền nữa đấy, gặp sắc đẹp của nữ nhân thì không suy nghĩ được cái gì, ở
nơi này không cần giả mạo làm quan tốt! Bởi vì ngươi là thiếu gia ăn
chơi có tiếng không có miếng.
Tần Tiêu đờ đẫn đứng ở nơi đó, nghe Lý Tiên Huệ nói lời này thì trên mặt không tự giác cười ngây ngô sững
sờ, ngơ ngác nghĩ đến: xong, chuyện này ngay cả tổ tiên Tần Thúc Bảo, ân sư Địch Nhân Kiệt, còn có danh tiếng thần thám anh minh vô địch của ta
bị mất hết toàn bộ rồi.
Tần Tiêu ngơ ngác đứng ở nơi đó, cảm giác từng dòng mồ hôi lạnh chảy xuống, chảy thẳng rơi xuống đất. Nếu như cô
gái trước mặt là Lý Tiên Huệ thì chuyện này lớn rồi!
Tần Tiêu nhớ rõ mình ở thế kỷ hai mươi mốt tra tìm câu chuyện của Địch Nhân Kiệt thì chuyện của Lý Tiên Huệ này cũng có chút hiểu biết: Vĩnh Thái quận chúa
Lý Tiên Huệ, cháu gái ruột của Võ Tắc Thiên, tiểu nữ nhi sủng ái nhất
của Đường Trung Tông Lý Hiển, năm gần mười bảy tuổi thì chết. Về cái
chết của nàng các sử gia liên tục tranh luận, nhưng mà thuyết pháp được
tán thành nhiều nhất chính là nàng và huynh trưởng Lý Trọng Nhuận, vị
hôn phu là Võ Duyên Cơ ( con của Võ Thừa Tự, chất nhi của Võ Tam Tư ) bị Võ Tắc Thiên ban được chết, cách nói khác là vì tang hôn phu vì u buồn
mà chết, hoặc là chết vì khó sinh. Sau khi nàng chết truy phong làm
"Vĩnh Thái công chúa ", mộ của nàng được Đường Trung Tông cấp phép đặc
biệt gọi là "Lăng ", trong lịch đại công chúa của Trung Quốc thì đây là
lăng mộ lớn nhất, có khả năng sánh vai với lăng tẩm của đế vương.
Mà bây giờ Vĩnh Thái quận chúa chết gần hai năm nay lại sống sờ sờ trước
mặt của Tần Tiêu, hơn nữa còn có ý đồ nhấc lên quan hệ lớn lao với Hỏa
Phượng!
Tuy Tần Tiêu sớm có dự cảm lần đi Giang Nam này không
bình thường, nhưng đột nhiên xuất hiện Vĩnh Thái quận chúa, hơn nữa còn
đào thoát khỏi án trị tội dòng họ Lý của hoàng đế... Đây cũng không phải là hội nghị mít ting phi pháp, ý đồ mưu phản đơn giản như vậy. Chuyện
này làm không tốt náo đến Võ Tắc Thiên thì nói không chừng vì chuyện
của Lý Tiên Huệ mà làm long nhan tức giận, cũng giống như năm nàng đăng
cơ vậy, vì vững chắc địa vị thống trị của nàng, nàng tiến hành gian cầm
và đại thanh tẩy Lý gia Vương... Hơn nữa hiện tại là thời kỳ chính trị
mẫn cảm, Lý Hiển vừa mới dựng làm thái tử không lâu, bọn người Võ Tam Tư hận không thể diệt trừ hắn. Nếu như chuyện của Lý Tiên Huệ này để cho
bọn người Võ Tam Tư biết rõ. . .
Tần Tiêu kìm lòng không được
rùng mình, lần đầu có cảm giác nguy cơ đang từ từ hàng lâm, đang tiến
từng bước tới bên cạnh mình, đi từng bước là từng nguy cơ. Hơn nữa những chuyện này không hợp ghi lại trong lịch sử, chẳng lẽ là vì mình xuyên
qua sao, làm cho quỹ tích lịch sử vặn vẹo?
Lý Tiên Huệ lại nâng
Ngô Tiên Nhi đứng lên, nàng chậm rãi đi từ từ tới phía trước, tà vái
không nhanh không chậm lướt trên mặt đất.
- Ngươi không phản đối
đúng không, Khâm Sai đại nhân? Ngươi không phải vừa rồi còn hùng hổ lắm
sao? Như thế nào, hiện tại mới biết sợ hãi?
Lý Tiên Huệ từ từ nói ra mấy chữ, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Tần Tiêu.
Tần Tiêu không dám đáp lời, cơ mặt của hắn cứng ngắt, thầm than một tiếng, nhìn Lý Tiên Huệ nói ra:
- Quận chúa điện hạ... A..., ta tạm thời xưng hô ngươi thế này cũng chưa
chắc đã xác định, ngươi cũng có thể không phải là Vĩnh Thái quận chúa,
trừ phi xuất ra chứng cớ thuyết phục. Nếu ngươi thật sự là Vĩnh Thái
quận chúa thì chuyện ở Ngạc Châu chính là thiên đại phiền toái...
Lý Tiên Huệ cô đơn cười cười, lộ ra hai má lúng đồng tiền, nói:
- Ta biết rõ, loại chuyện này là nhất thời làm cho người ta không cách
nào tin nổi, sở dĩ ta nói cho ngươi biết thân phận chân thật của ta thì
trước đó đã sớm nghĩ tới. Như vậy đi, ta cho ngươi xem. . .
Dứt
lời, Lý Tiên Huệ để lộ cánh tay ngọc như phấn, sau đó từ cánh tay trái
gỡ xuống một cái chỉ hoàn, hơi có chút trào phúng nhìn qua Tần Tiêu cười cười:
- Cầm mà xem đi, Khâm Sai đại nhân. Ta thừa nhận tâm tư
của ngươi kín đáo, từ một ít chi tiết không liền mạch cũng có thể tìm
hiểu được chuyện này, nhưng thứ này không biết ngươi có chú ý hay không?