Lý Tiên Huệ các nàng khẩn trương, Dương Ngọc Hoàn liều chết không theo, Tần Tiêu thật bất đắc dĩ, ở trong mắt Lý Long Cơ quả thật đã là
sự thật. Vào lúc này trong lòng hắn thật sự không thể ngờ hết thảy đều
do Tần Tiêu an bài biểu diễn!
Hắn chỉ cảm thấy hắn thân làm huynh đệ, làm hoàng đế mà lần này hình như bản thân hắn có chút ép buộc người thật không hiền hậu...mà Tần Tiêu cũng thực sự chiếu cố mặt mũi cùng
cảm thụ của vị huynh đệ như hắn, khiến cho hắn có cơ hội xuống đài. Chỉ
là không nghĩ đến một tiểu cô nương nhìn qua thật ôn nhu như Dương Ngọc
Hoàn lại là một nữ tử cương cường như vậy...
Trong lòng Lý Long
Cơ âm thầm than thở: Thôi thôi thôi, chuyện cho tới bây giờ ta tiếp tục
miễn cưỡng cũng không còn ý nghĩa gì. Vừa đắc tội huynh đệ tốt, còn làm
người chê cười, huống chi Dương Ngọc Hoàn liều chết không muốn tiến
cung, cưỡng bức người thật không tốt, không được chút ích lợi, tội gì
đây? Chẳng thà hào phóng một chút, làm người tốt một lần, vừa có thể lấy lòng huynh đệ vừa cứu vãn mặt mũi của mình. Lại nói tới gần đây trong
cung tuyển chọn không ít mỹ nữ tuyệt sắc từ nam tới bắc, về tư sắc hay
tài ca múa còn hơn nàng, đâu chỉ có một mình nàng?
Nghĩ đến đây
trong lòng Lý Long Cơ cảm thấy nhẹ nhõm, quyết định chủ ý. Hắn ho nhẹ
một tiếng đi tới trước mặt Dương Ngọc Hoàn còn đang khóc rống, nói:
- Ngọc Hoàn, ngươi thật khiến cho người ta yêu thích, ta mới nghĩ qua đem ngươi đưa vào hậu cung. Nhưng bản thân ngươi lại không muốn, ta làm
hoàng đế, cũng không nên ép buộc để ngươi làm ra chuyện gì ngu đần hiểu
không? Ngươi chớ khẩn trương, đừng khóc nữa. Hoàng đế cũng không phải
người không giảng đạo lý như trong lòng ngươi vẫn nghĩ đó thôi!
Mọi người nghe được lời này trong lòng liền thoải mái, xem ra đây chính là tin tức tốt nhất!
Dương Ngọc Hoàn càng mừng rỡ trong lòng, nhưng vẫn nức nở nói:
- Hầu gia ca ca đã nói với tôi đương kim hoàng đế là một hoàng đế tốt, là minh quân...Ngọc Hoàn không hiểu chuyện, làm hoàng đế thật khó xử.
Hoàng đế bệ hạ, thỉnh ban cho Ngọc Hoàn cái chết!
Dứt lời tiểu cô nương mười phần ủy khuất quỳ xuống cúi dập đầu.
Lý Tiên Huệ các nàng càng thêm hoảng sợ, không nghĩ tới ngày thường nhìn
tiểu cô nương ngây thơ như vậy, lại có tính khí cương liệt như thế!
Lý Long Cơ thở dài một tiếng:
- Ngọc Hoàn, ngươi còn trẻ tuổi lại tam trinh cửu liệt, thật sự làm người khâm phục! Nếu ta ban ngươi chết, chẳng phải sẽ biến thành hôn quân hẹp hòi bị người trong thiên hạ mắng chửi hay sao?
Dứt lời hắn đi lại vài bước, trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi đi tới.
Tần Tiêu vẫn luôn lẳng lặng đi theo một bên, trong lòng mừng thầm, biết âm mưu của mình đã sắp thành công.
Lý Long Cơ chợt dừng lại, diễn cảm biến thành nghiêm túc, cao giọng nói:
- Tuy rằng ta sớm nói hôm nay nơi này không có vua tôi, nhưng mọi người
sẽ không để ý ta dùng thời gian nửa chén trà đổi về thân phận hoàng đế
tuyên bố một chuyện đi? Đại nguyên soái Tần Tiêu, cùng dân nữ Dương Ngọc Hoàn nghe chỉ!
Tần Tiêu vội vàng đi tới trước mặt Lý Long Cơ, cùng Dương Ngọc Hoàn quỳ xuống nói:
- Thần (dân nữ) tiếp chỉ!
Trên mặt Lý Long Cơ hiện ra dáng mỉm cười thoải mái:
- Trẫm, ban thưởng dân nữ Dương Ngọc Hoàn làm “đệ nhất thiên hạ vũ”, ban
thưởng gả cho đại nguyên soái Tần Tiêu. Hai người kết làm phu thê, chung thân làm bạn không được chia lìa! Ngoài ra ban thưởng Dương Ngọc Hoàn
làm tứ phẩm cáo mệnh phu nhân, khâm thử!
Trong lòng Tần Tiêu cười to mừng rỡ, không ngớt bái xuống:
- Tạ hoàng đế bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Dương Ngọc Hoàn mừng rỡ bật khóc, cuống quýt dập đầu:
- Hoàng đế bệ hạ anh minh uy phong, thật sự là hoàng đế tốt nhất thiên hạ! Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!
Mọi người cũng đồng loạt bái xuống:
- Ngô hoàng anh minh, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Trong lòng Lý Long Cơ lại cảm thấy khoan khoái, không khỏi cười lên ha hả, đi nhanh hai bước tới trước mặt Tần Tiêu cùng Dương Ngọc Hoàn, cùng nâng
họ đứng lên, vui vẻ nói:
- Tốt lắm, hiện tại ta cũng không phải
hoàng đế, chỉ là huynh đệ kết nghĩa của Tần Tiêu đại ca! Chúc mừng
ngươi, đại ca! Chúc mừng ngươi, Ngọc Hoàn! Ngày sau hai người phải ân ái cả đời, bằng không ta sẽ cảm thấy không cao hứng nga!
Trên mặt Tần Tiêu cũng lộ ra dáng mỉm cười vui vẻ, gật đầu nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn, huynh đệ tốt!
Những người khác đều đứng lên, trong lòng nhẹ nhõm, đều nở nụ cười, trong
lòng lại thật cảm khái. Vừa cảm khái Dương Ngọc Hoàn tính tình cương
liệt thẳng thắn, lại cảm khái Lý Long Cơ khoan dung cùng rộng rãi.
Lý Long Cơ rõ ràng cảm giác ra được ánh mắt cảm kích cùng kính nể của mọi
người, không khỏi cảm thấy hưng phấn, thầm nhủ: Xem đi, làm ra quyết
định này không ngờ có thể thuận theo lòng người đến vậy! Nếu ta khư khư
cố chấp nhất định chiếm Dương Ngọc Hoàn làm của riêng, chẳng phải sẽ làm mọi người oán trách?
Dương Ngọc Hoàn còn lau nước mắt, trong lòng một trận vui sướng, thập phần cảm kích lẫn hổ thẹn nhìn Lý Long Cơ, sợ hãi nói:
- Hoàng đế ca ca, ngài thật sự không trách hầu gia ca ca sao?
- Di, Ngọc Hoàn đừng gọi loạn!
Tần Tiêu vội vàng ngăn cản.
Lý Long Cơ nghe được vui vẻ, cười ha ha nói:
- Được rồi, cứ để cho nàng gọi như thế. Ta và ngươi vốn đã là huynh đệ,
Tiên nhi cũng là muội muội của ta, nàng gọi như vậy có gì là không đúng? Ngọc Hoàn, ngày sau nếu Tần Tiêu dám khi dễ muội, muội cứ nói với hoàng đế ca ca, hoàng đế ca ca thay muội làm chủ, biết không?
Dương Ngọc Hoàn dựa vào người Tần Tiêu, trên mặt đỏ ửng, vẫn còn vương nước mắt nhưng đã hắc hắc cười khẽ, rồi lại lắc mạnh đầu.
Lý Long Cơ ra vẻ nghiêm túc nói:
- Nếu muội không nói cho ta, đó là kháng chỉ khi quân nga!
Dương Ngọc Hoàn nhất thời có chút hoảng sợ, kinh hoảng mở to hai mắt nhìn:
- Thật sự! Vậy muội...sẽ không nói cho huynh biết, hì hì! Huynh vừa mới
nói qua thôi, hiện tại huynh không phải là hoàng đế, chỉ là huynh đệ tốt của hầu gia ca ca!
Lý Long Cơ cười to:
- Nha đầu kia, lại quỷ quái tinh linh như vậy! Được rồi, hôm nay xem như làm được một
chuyện khiến người thấy thống khoái. Trong lòng ta vui vẻ thật sự. Đúng
rồi đại ca, thừa dịp ta còn ở đây, ngày mai đem hôn sự giải quyết cho
xong đi?
Lý Tiên Huệ vẫn đứng yên lặng một bên nghe vậy đi tới, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ, làm vậy chỉ sợ là không thích hợp, sẽ vi phạm luật pháp Đại Đường.
Lý Long Cơ tỉnh ngộ:
- Nga, đúng đúng! Ta cơ hồ đều đã quên, Ngọc Hoàn vẫn chưa tới mười lăm
tuổi! Xem ra ta thật khó có cơ hội uống rượu cưới của các ngươi rồi! Đại ca, mấy ngày nữa ngươi phải đi U Châu, nhớ rõ sau khi dàn xếp xong bên
kia thì đón Tiên nhi cùng Ngọc Hoàn các nàng đến đi. Khi tới tuổi thì
làm hôn lễ, đến lúc đó gởi phong thư đến Trường An báo tin cho ta biết,
ta có thể cao hứng với các ngươi!
Tần Tiêu gật đầu mỉm cười:
- Yên tâm, nhất định.
- Quân tử thành tựu vẻ đẹp cho người, cớ sao mà không làm, ha ha!