Vi Đình vô cùng đắc ý, cười ha ha:
- Xú nha đầu, thời điểm năm đó ta dạy võ cho các ngươi, còn cố ý lưu lại một chiêu, chính là đề phòng chuyện phát sinh như ngày hôm nay. Các
ngươi luyện thêm một trăm năm nữa cũng không phải là đối thủ của lão
phu!
Từ Tiểu Nguyệt lạnh lùng trừng Vi Đình một lát, âm thầm buông lỏng góc áo Chu Đại Thông:
- Chúng ta đi thôi, phía sau gian phòng này, còn có mật đạo...
Dứt lời, hai người chậm rãi thối lui ra đằng sau.
Đúng lúc này, ở cửa lớn ngoài hậu đường, truyền đến mấy thanh âm hô hào
rất lớn, mấy khối ván cửa trong nháy mắt cũng bị đẩy ngã xuống, mấy trăm quân sĩ Vũ lâm vệ cầm trường thương xông vào liều chết tiến vào bên
trong.
Tần Tiêu nhìn thấy Lý Trọng Tuấn cầm theo một thanh Hoành Đao màu vàng, đứng ở phía sau lối vào, quát lớn một tiếng:
-Bao vây lại, cung thủ trên nóc nhà chú ý, nếu có người dám di chuyển, dùng loạn tiễn bắn chết cho ta!
- Dạ!
Đám quân sĩ cùng nhau hét lên đáp lời.
Thanh âm Lý Trọng Tuấn như sấm chớp quét qua tai:
- Người trong nội viện nghe đây, toàn bộ bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đầu
hàng, nếu như phản kháng liền giết chết, bầm thây vạn đoạn!
Mười sáu tên Hắc y sát thủ còn lại đã sớm sợ đến vỡ mật, không hề có ý
chí chiến đấu, lúc này biết rõ thời thế đã mất, đều ném binh khí, quỳ
trên mặt đất kêu cha gọi mẹ cầu được tha.
Vi Đình sững sờ nhìn cảnh trước mắt, từ trong đáy lòng dâng lên một cổ
tuyệt vọng, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Từ Tiểu Nguyệt cùng Chu Đại
Thông thối lui vào trong phòng tìm kiếm mật đạo đào tẩu, lại phát hiện
nóc phòng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều cung thủ, nhất tề ngắm vào bọn họ, vì vậy cũng không dám nhúc nhích một chút nào nữa.
Đám Hắc y sát thủ bên kia hoặc bị Lý Tự Nghiệp cùng Vạn Lôi giết chết
hoặc là bị Vũ lâm vệ bắt sống, lúc này chỉ còn rải rác vài người còn
đang vùng vẫy giãy chết. Hai tướng buông tha cho đám tiểu tốt này, chạy
đến bên cạnh Tần Tiêu, cùng tham gia chiến đấu.
Tần Tiêu lập tức cảm thấy áp lực giảm đi nhiều, nhanh chóng thoát ra chiến đoàn, ngồi xổm xuống bên cạnh hai tỷ muội Mặc Y:
- Không có sao chứ?
- Không có việc gì.
- Không chết được! Tần Tiêu, ngươi đáp ứng rồi đó, ngươi phải giúp chúng ta giết cái lão tặc này!
Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy:
- Không cần nàng nói. Ta cũng đang có ý định muốn đánh hắn.
Dứt lời ném Cương Đao nhuộm đầy máu qua một bên, từng bước một tiến tới, tới gần Vi Đình.
Vi Đình lấy Hồ Nguyệt Loan Đao gác ở giữa ngực, sợ đến nỗi run lên thối lui về phía sau:
- Ngươi...Ngươi làm cái gì! Ta đầu hàng, ta nguyện ý đầu hàng! Binh sĩ đầu hàng sẽ không bị xỉ nhục, ngươi không thể giết ta!
Tần Tiêu phẫn nộ trừng mắt, đang chuẩn bị ra tay giết chết tên Vi Đình
dối trá này ngay lập tức, chợt nghe đằng sau lưng vang lên mấy tiếng:
- Tần huynh đệ, Tần huynh đệ của ta ở đâu? Tần Tiêu ngươi ở chỗ nào?!
Là Lý Trọng Tuấn!
Tần Tiêu nhìn chằm chằm vào Vi Đình không quay đầu lại:
- Điện hạ, Tần Tiêu ở chỗ này!
Lý Trọng Tuấn dẫn hơn trăm binh Vũ lâm vệ nhanh chóng chạy tới, nhìn về phía bọn người Từ Tiểu Nguyệt nghiêm nghị quát:
- Trói toàn bộ lại cho ta!
Chu Đại Thông thở dài một hơi, ném Sài Đao trên mặt đất, cúi thấp đầu
xuống. Từ Tiểu Nguyệt thì toàn thân mềm nhũn, co quắp ngã trên mặt đất,
tiếp đó ngất đi.
Lý Trọng Tuấn chạy đến bên cạnh Tần Tiêu, đập một chưởng thật mạnh lên trên vai của hắn:
- Tần huynh đệ, ngươi không sao chứ? Chuyện này khiến ngươi hả giận chứ! Mấy ngày qua chịu đựng sự buồn bực cùng nỗi oán khí, bây giờ cũng đã
phát tiết xong! Sao, thống khoái chứ! Ha ha!
Tần Tiêu ôm quyền thi lễ với Lý Trọng Tuấn, ánh mắt lại một mực lạnh
lùng trừng về phía kia một cái, nhìn Vi Đình đang một mực lui về phía
sau lưng dựa vào tường:
- Cũng không tệ lắm. Chỉ là, còn có một chuyện trọng yếu ta chưa có làm, khiến cho nội tâm của ta không được thoải mái cho lắm!
Lý Trọng Tuấn ngạc nhiên nói:
- A, là chuyện gì vậy?
Khóe miệng Tần Tiêu nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh đầy dữ tợn và khát máu, chậm rãi nâng một tay lên dùng ngón trỏ chỉ Vi Đình:
- Ta muốn tự tay xé tên cẩu tặc này thành mười tám miếng!
Chương 120: Đánh chó mù đường.
Lý Trọng Tuấn đảo mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Hưng Quốc, mặt lạnh như sương quát:
- Hừ, Ngô thứ sử! Thân là đại quan của Chu triều, lại đi theo bọn phản
nghịch mua phản, giết chết một trăm lần cũng không đền bù đủ tội!
Lại lập tức hạ giọng, nói với Tần Tiêu:
- Chỉ là huynh đệ à, nếu hắn chết không được minh bạch thì chỉ sợ khó
bịt miệng người đời. Không bằng như vầy, ngươi cứ đánh hắn thành người
tàn phế để giải hết giận trước, sau đó xử phạt ở mức cao nhất của pháp
luật là đưa hắn đi chém, như vậy, cũng có thể ăn nói với hoàng đế bên
kia, quân tướng cùng dân chúng Giang Nam cũng không có hiểu lầm ngươi!
Tần Tiêu chắp tay với hắn:
- Tạ điện hạ đã thành toàn. Điện hạ, lão tặc này rất là hung ác và ác
độc, kính xin điện hạ cùng chư vị, đều lui ra phía sau xem cuộc chiến.
Ngày hôm nay ta nhất định phải tự mình ra tay cho hắn biết tư vị người
bị làm nhục!
Lý Trọng Tuấn khoát tay chặn lại:
- Mọi người lui ra phía sau đi!
Sau nói dẫn mọi người lui về phía sau. Hai tỷ muội Mặc Y và Tử Địch đang nằm trên mặt đất cũng được Lý Tự Nghiệp đỡ qua một bên, lấy một miếng
vải quần áo băng bó miệng vết thương để cầm máu.
Tần Tiêu híp hai con mắt lại, dùng thanh âm không nóng không lạnh, cầm đao đứng đối diện với Vi Đình nói:
- Vi Đình, ngươi đừng có oán ta ỷ thế lấy nhiều người ức hiếp một người. Tại trận chiến hôm nay, nếu ngươi có thể đánh bại ta, Tần Tiêu ta lấy
danh nghĩa tổ tiên thề sẽ tha chết cho ngươi, để ngươi đào tẩu!
Con mắt của Vi Đình vốn đang xám xịt, đột nhiên bắn ra tinh quang:
- Tần Tiêu, lời ngươi nói là thật sao?!
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng, Tần mỗ ta là loại người gian trá độc ác không giữ lời
như ngươi hay sao? Đến đây đi, sử dụng Loan Đao trong tay của ngươi đi,
mở ra một con đường sống!
Lời nói của Tần Tiêu còn chưa dứt, Vi Đình hét to một tiếng, như con sói đang chụp mồi, quơ Hồ Nguyệt Loan Đao bổ về phía Tần Tiêu!
Tần Tiêu hơi nghiêng người, dùng một chân ở ngay tại chỗ xoay tròn một
cái thật là quỷ dị, còn chân kia thì quét ngang qua vai của Vi Đình một
cái!
-Bịch
- một tiếng, má trái của Vi Đình bị một cước của Tần Tiêu đá trúng, bay
ngược ra sau khoảng sáu thước rồi té lăn trên đất, khạc một cái nhổ ra
một ngụm máu cùng vài cái răng bị gãy!
- Vi Đình.