Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa cao cao, tuy rằng không nghe được
thật rõ ràng nhưng ngẫu nhiên cũng nghe được vài câu. Ánh mắt các dân
chúng ngoại trừ tò mò còn mang theo vẻ hoài nghi. Mặc Y, Thạch Thu Giản, Hoàn Tử Đan bọn họ đi phía sau hắn đều không tránh được có chút tức
giận, chỉ muốn xông lên mắng những kẻ lắm miệng vài câu. Trong lòng Tần
Tiêu thản nhiên, nghĩ thầm: Tiết Nột ở Hà Bắc hai ba mươi năm, rất được
lòng dân, uy vọng khá cao.
Hiện giờ cách chức hắn, lại sử dụng
một hậu bối tuổi trẻ đã từ quan ba năm như ta đây, có người hoài nghi
cũng là chuyện hợp tình lý. Mặt mũi là người cấp cho, nhưng muốn có mặt
mũi thì phải chính mình tìm lấy. Loại chuyện này không cần tranh luận,
lâu ngày sẽ hiểu lòng người, khi tới thời gian nhất định dân chúng sẽ
hiểu được hết thảy.
Cùng lúc đó trên người Tần Tiêu cũng cảm giác áp lực thêm trầm trọng, khó khăn càng thêm lớn. Một tòa thành lũy sâm
nghiêm như thế, lại là cổ họng của Đại Đường vương triều đối mặt cùng
Bắc Địch. Mà Tần Tiêu chính là vị tướng quân trấn thủ cổ họng này!
Ngàn vạn gánh nặng tập trung trên một thân, áp lực to lớn thế nào liền biết
được. Nhìn nhìn lại, quân dân nơi đây chỉ thầm nghĩ sống được tốt một
chút, an toàn hơn một chút.
Mà Tần Tiêu chính là người chịu trách nhiệm mang tới điều này. Sau lưng hắn có ngàn vạn dân chúng Hà Bắc, lại thêm toàn bộ thiên hạ dân chúng Đại Đường. Nói nghiêm trọng hơn một
chút, U Châu luân hãm, cửa đông bắc mở rộng, Bắc Địch sẽ tràn vào như
nước thủy triều, địa phương bị xâm chiếm tiếp theo sẽ là Hà Bắc cùng Hà
Đông.
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu hít sâu một hơi, siết chặt roi ngựa trong tay.
Nhóm người Tần Tiêu đi theo Lý Tự Nghiệp chuyển qua vài ngã tư liền thấy
được một tòa nhà lớn. Trên cổng có một tấm biển hoàng kim, rõ ràng là
vừa mới thay vào, bên trên điêu khắc bốn chữ “Đại đô đốc phủ”. Tần Tiêu
nhìn thoáng qua, cau mày nói:
- Tấm biển này không được, thay đổi cho ta. Đổi thành “U Châu đại đô đốc phủ”.
Lý Tự Nghiệp nghi hoặc hỏi:
- Có gì khác nhau sao?
- Đương nhiên có.
Tần Tiêu nói:
- Đại đô đốc phủ rõ ràng cho thấy là khai phủ lập chúc phủ bắc, U Châu
đại đô đốc phủ chính là trọng địa quân cơ cùng nơi làm việc, ta chỉ là
vì phương tiện mà sống nhờ trong này. Ta đã nói qua với hoàng đế, không
cần khai phủ. Tấm biển này không được.
Lý Tự Nghiệp thoáng ngẩn ngơ, gật đầu nói:
- Nga, tốt lắm. Ngươi nói thế nào thì làm thế đó đi, người đâu, dỡ tấm biển xuống, sau đó lập tức đổi biển mới!
Mấy binh tốt lập tức đi làm.
Lý Tự Nghiệp không giải thích được, nói:
- Đại soái, làm gì có vị đại đô đốc nào không khai phủ đây? Hơn nữa bây
giờ ngươi còn là đại nguyên soái Hà Bắc đạo hạnh quân, tướng quân dưới
trướng của ngươi đều khai phủ. Vì sao ngươi không khai phủ?
Tần Tiêu cười nói:
- Ta chỉ là lấy ra chút ít thời gian cùng tinh lực thực hiện một chút
chuyện thực tế mà thôi. Lần này đi tới U Châu trách nhiệm trọng đại, áp
lực càng lớn. Ta không muốn lãng phí thời gian cùng tinh lực vào những
chuyện không ý nghĩa. Không cần nói nhiều về chuyện này, vào phủ đi. Ta
còn rất nhiều sự tình muốn hỏi ngươi.
- Được, được!
Lý Tự Nghiệp liên tục gật đầu, cuối cùng làm cho Tần Tiêu thấy được một ít ảnh tử của hắn năm xưa. Hắn cười nói:
- Ta cũng nín một bụng uất ức cần giảng với đại soái!
Tần Tiêu ha ha nở nụ cười, nắm tay hắn chuẩn bị đi vào phủ. Nhưng chợt cảm
giác thân thể Lý Tự Nghiệp theo bản năng lui một chút, cánh tay phát
run. Tần Tiêu nhìn lại, biểu tình của Lý Tự Nghiệp có chút vặn vẹo, đang đau đến nghiến răng.
Tần Tiêu hoảng hốt buông ra cổ tay hắn,
ngượng ngùng nhìn hắn cười cười, trong lòng biết mình động tới vết
thương của hắn. Lý Tự nghiệp cười ngây ngô, lắc đầu ý bảo không có việc
gì. Đại đô đốc phủ quân trấn không giống như hào trạch tại thành Trường
An, tráng lệ nhưng có chút vị son phấn. Nơi này đi theo phong cách đơn
giản, cứng cáp cùng đại khí. Từng khối lớn thanh gạch sắp xếp, tường vây cao ngất, cổng lớn bằng sắt có chút gỉ sét, vòng đồng thật lớn. Ngay
bậc thang đá cũng không trang trí hoa văn, chỉ đơn giản xếp lên, có thể
tùy tiện chạy bên trên. Trong viện cũng không có nhiều hoa cỏ, mấy gốc
đại thụ lâu năm, bên cạnh là bãi cỏ xanh mướt cùng vài chiếc ghế đá,
nhìn qua thật đơn giản sơ sài, không có chút vẻ xinh đẹp. Trong mắt
chứng kiến là một tòa nhà ngói mái cong, vách gỗ màu than chì, cột trụ
xanh đen. Mái ngói màu đen, trang trí duy nhất là giữa nóc nhà có một
đầu Vẫn Ly đang giương nanh múa vuốt.
Đơn giản mà đại khí, đây kỳ thật mới là phong cách mà Tần Tiêu yêu thích. Đi đến nơi này tinh thần
mơ hồ lâm vào phấn chấn, không khí tự nhiên biến thành nghiêm túc cùng
trang trọng. Khu hào trạch tại Trường An tuy rằng hết sức hoa lệ nhưng
kỳ thật Tần Tiêu không quá ưa thích, hơn nữa luôn cảm giác không được
thoải mái, giống như bản thân mình là nhà giàu mới nổi. Đi tới nơi này,
hắn cảm thấy thập phần kiên định, chân thật vô cùng. Hắn là tướng quân
mang binh đánh giặc, những hình ảnh lòe loẹt chỉ là vật dư thừa. Có ăn
có ở là được rồi, muốn hưởng thụ thì không nên đi tới nơi này.
Tần Tiêu liếc mắt nhìn chung quanh, gật đầu khen:
- Không sai! Lúc trước Tiết Nột cũng ở lại nơi này làm việc sao?
- Đúng vậy.
Lý Tự Nghiệp nói:
- Tiết Nột không thích xa hoa, cuộc sống mộc mạc, chưa bao giờ trang trí
vật gì đó. Trước kia tòa nhà này phần lớn dùng xử lý công vụ, gặp mặt
chúc liêu cùng địa phương nổi trống điểm tướng. Hơn một năm trước trống
lớn trên bậc thang này là do tự ta đánh vang lên. Lúc ấy hào hùng cùng
hưng phấn bậc nào, thật không ngờ chiến bại một trận thì gặp cảnh tượng
như thế, ai!
Tần Tiêu cười cười, an ủi hắn:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, ngươi đừng để trong lòng. Từ nay về sau
chúng ta tiếp tục đánh thắng trận, đem mặt mũi đánh mất trước kia tiếp
tục thắng ngược trở về không phải là được sao!
Cuối cùng Lý Tự Nghiệp có chút bình thường trở lại, ha ha cười nói:
- Có đại soái đến đây, trong lòng ta đã vững chắc. Chỉ cần đi theo ngươi, trong thiên hạ không có việc gì mà không thể làm! Nói không chừng ngày
nào đó, san bằng Hề cùng Khiết Đan, giết sạch đám man di Mạt Hạt không
chữ tín!
Tần Tiêu cười nói:
- Đã nói đừng kích động như
vậy, nhìn ngươi kia, vừa vung quyền vừa nước bọt bay tứ tung, không sợ
người chê cười vị đại tướng quân như ngươi!
Quả nhiên Mặc Y luôn đi theo sau lưng Tần Tiêu vẫn luôn im lặng không lên tiếng, chợt che miệng khẽ bật cười.
Lý Tự Nghiệp quay đầu nhìn về phía Mặc Y, cẩn thận đánh giá một trận, buồn bực nói:
- Mấy năm không gặp thật sự có chút nhận không ra...Đây là Mặc Y đi? Hẳn
là Mặc Y! Nếu là Tử Địch đã sớm xông lên gọi ta đại tinh tinh, ha ha!
Mặc Y hì hì cười rộ lên:
- Đại tinh tinh!
Lý Tự Nghiệp nhất thời há to miệng, ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ là Tử Địch sao?
Lần này cả Kim Lương Phượng cùng Thạch Thu Giản bọn họ đều ha ha nở nụ
cười, Lý Tự Nghiệp thật buồn bực nhưng không ai nói cho hắn biết rốt cục là Mặc Y hay là Tử Địch.