Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 744: Chương 744: Nhũ Hổ Khiếu Cốc. (2)




Dứt lời xoay người muốn rời đi, Tần Tiêu đột nhiên gọi lại:

- Đợi một chút! Đừng quên ta đã hạ quân lệnh! Ngươi làm mở đường, không phải cùng địch tranh phong. Nếu chống lại quân lệnh, tuyệt không xử nhẹ!

Hoàn Tử Đan chấn kinh sững sờ, ôm quyền nói:

- Đại soái yên tâm, mạt tướng nhất định làm việc theo quân lệnh nghiêm khắc!

Lúc này Tần Tiêu mới gật đầu:

- Đi thôi!

Hoàn Tử Đan nắm chặt tướng kỳ đi tới trận hình của Thiên Binh Giám. Một người đứng bên cạnh đi tới đón kỳ, Hoàn Tử Đan theo bản năng định giao cho hắn, nhưng khi nhìn lại liền rút tay:

- Hầu Tử? Bộ dạng ngươi đáng khinh như vậy, còn muốn khiêng kỳ, đi qua một bên! Thiết Tam, ngươi tới!

Thiết Tam vui mừng tiếp nhận đại kỳ, dương dương đắc ý. Hầu Tử buồn bực mắt trợn trắng, suýt chút chửi ầm lên. Hoàn Tử Đan cười hăng hắc, xoay người lên ngựa, vẻ mặt nghiêm túc, vung lên phượng sí lôi kim đang, lớn tiếng quát:

- Thiên Binh môn, xuất phát!

Vó ngựa tung bay, hơn ba trăm dũng sĩ tinh anh hướng phương bắc phóng nhanh mà đi, thoáng chốc đã không còn bóng dáng.

Tần Tiêu đứng trên đài điểm tướng, nhìn theo bóng lưng nhóm thiên binh đi xa, trong lòng thầm nghĩ: Nghé con không sợ cọp. Hoàn Tử Đan là một nhân tài, nhưng phải lịch lãm nhiều hơn trên chiến trường mới xong...

Gió tây phần phật, chiến mã hí vang rền, nhiệt huyết sôi trào, chí khí tăng cao.

Tần Tiêu nhìn xuống đại quân chỉnh tề hùng tráng trước mặt, trong lồng ngực tràn ngập hào khí, loại cảm giác phấn khởi kích động quen thuộc dâng lên!

Tần Tiêu xuất ra lệnh phù, nhìn Kim Lương Phượng đứng bên cạnh nói:

- Kim Lương Phượng, Lý Giai Lạc, Khương Sư Độ, Thiệu Hoành, Chu Dĩ Đệ, Phạm Thức Đức! Sáu người các ngươi do Kim Lương Phượng dẫn đầu, bảo vệ U Châu thành. Nếu có quân tình đại sự, thương nghị không quyết thì nghe theo Kim Lương Phượng định đoạt; mà có đại sự dân chính do Khương Sư Độ làm chủ. Nếu không phải chuyện vạn phần khẩn cấp hoặc là có lệnh phù do ta phát tới, không được thả bất cứ người nào rời khỏi U Châu thành. Bốn cửa thành từ ngày hôm nay đóng cửa mười hai canh giờ. Riêng cửa nam từ giờ Tỵ đến giờ Thân, dân chúng ra vào cũng phải nghiêm tra văn điệp thân phận, đề phòng gian tế Bắc Địch lẻn vào!

- Dạ!

Sáu người chắp tay đón lệnh. Tần Tiêu giao lệnh phù cho Kim Lương Phượng, nói với hắn:

- Ngay trong ngày hôm nay, an nguy U Châu giao cho tiên sinh, bảo trọng!

Kim Lương Phượng tiếp nhận lệnh phù, mỉm cười:

- Đại soái yên tâm, ty chức chắc chắn U Châu vững như bàn thạch. Các đồng liêu sẽ cùng nhau chờ đợi đại nguyên soái đại thắng trở về!

- Tốt!

Tần Tiêu tràn đầy tự tin gật đầu, xoay người lại, nhìn một vạn kỵ binh trung quân uy vũ.

- Hổ Kỵ sư, lên ngựa!

- Hống!

Một vạn tướng sĩ cùng xoay người lên ngựa, mỗi người đeo vũ khí sáng như tuyết, hàn khí dày đặc.

Tần Ảnh dẫn theo hai con ngựa đi lên, Tần Tiêu liếc mắt nhìn qua hắn, phi thân lên ngựa, giương cao phượng sí lôi kim đang:

- Xuất phát!

Thanh âm tiếng tù và vang vọng thật dài, Tần Tiêu mang theo binh giữ soái kỳ, phóng nhanh ra khỏi đài điểm tướng, theo phương bắc lao đi. Bên cạnh hắn là quái nhân Tần Ảnh tay cầm loan đao lưng đeo cung tên. Tuy rằng ngựa của hắn là chiến mã bình thường trong quân, nhưng chỉ rớt sau lưng Tần Tiêu chừng một thân ngựa, xem ra kỹ thuật điều khiển ngựa thật tinh anh. Đi bên kia Tần Tiêu chính là nữ trung hào kiệt Mặc Y, ngựa trắng ngân thương, tư thế oai hùng hiên ngang, hết sức lóa mắt.

Cách sau bốn năm, soái kỳ thêu chữ Tần lại tung bay trên chiến trận. La Vũ Phong tay giữ soái kỳ cảm giác hưng phấn lẫn tự hào chưa từng có, đại kỳ này, phụ tải vinh dự của rất nhiều người, cùng nỗi kiêu ngạo lẫn chờ mong. Hiện giờ tái hiện chiến trường, thật khiến người cảm khái hàng vạn hàng ngàn!

Hôm nay Đạm Kim mã hết sức hưng phấn, không ngừng tăng nhanh sức bật gương mẫu phía trước, dưới bốn móng ngựa sắt của nó, bụi mù tung bay, uy phong lẫm lẫm.

Tần Tiêu một tay cầm cương, một tay cầm phượng sí lưu kim đang, đôi mắt híp lại nghiêng tai lắng nghe gió tây rít gào giận dữ, tinh tế nghiền ngẫm cảm xúc trong lòng. Hắn cảm giác như vũ khí trong tay có thêm sinh mệnh, một cỗ khí tức linh động xuyên thấu qua cánh tay truyền đến, giống như linh hồn ngủ say đã lâu chợt thức tỉnh, đang cùng hắn dung hòa thành một thể.

Hôm nay Tần Ảnh phủ thêm bộ thiết khải mà Tần Tiêu làm cho hắn, mắt trái bị mù cũng dùng khăn đen che phủ lên, thoạt nhìn không đến nỗi khủng bố như lúc trước.

Nhưng sắc mặt hắn vẫn lãnh khốc như trước đó, ánh mắt càng thêm âm u hung hãn. Nam nhân này trong lòng chỉ còn lưu lại nỗi thù hận, lúc này chẳng khác gì hàn băng thiết thương, chỉ hướng về phía trước, không còn suy nghĩ điều gì khác.

Một vạn Hổ Kỵ sư mới ra đời, dưới sự chỉ huy suất lĩnh của Tần Tiêu, nhiệt huyết tràn đầy, bay nhanh về phía trước. Thanh âm tiếng vó ngựa vang như sấm đánh, làm cả phiến đại thảo nguyên không ngừng run rẩy.

Hổ Kỵ sư đi được nửa canh giờ, Lý Tự Nghiệp nhìn Thạch Thu Giản cùng Đỗ Tân Khách nói:

- Hai người các ngươi hiện tại có thể xuất động. Nhớ kỹ đại soái đã từng giao phó, mỗi một nén nhang thời gian phái ba vòng thám báo hồi báo quân tình.

- Dạ!

Nhị tướng lên ngựa, lắc tướng kỳ, lớn tiếng hạ lệnh:

- Ngu hậu kỵ trái phải, xuất phát!

Hai vạn khinh kỵ binh phân ra hai bên, cờ xí phấp phới, đội ngũ chỉnh tề.

Mọi người đứng trước đài điểm tướng, ngước mắt nhìn theo đại quân xuất phát theo thứ tự, không khỏi cùng tán thưởng. Khương Sư Độ nói:

- Ta ở U Châu hơn mười năm, trước sau tiếp xúc ba đại đô đốc. Tần đại soái quả nhiên là nhân tài khó được! Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, lại có thể làm cho Liêu Đông quân biến hóa thay da đổi thịt như thế. Nói thật lúc ban đầu ta cũng không xem trọng hắn. Nhưng hiện tại ta không thể không bội phục hắn.

Phạm Thức Đức đứng bên cạnh cười nhẹ:

- Khương đại nhân, bổn sự của Tần đại soái không chỉ đơn giản như vậy. Tin tưởng chỉ cần ở thêm một đoạn thời gian, ngươi cũng sẽ giống như ty chức bội phục hắn sát đất.

Khương Sư Độ ha ha cười:

- Chỉ hi vọng như thế đi, ty chức cũng muốn càng thêm bội phục hắn, như vậy liền ý nghĩa Liêu Đông quân chúng ta sẽ không ngừng thắng lợi!

Kim Lương Phượng đứng một bên lẳng lặng nghe hai vị quan văn nói chuyện, không khỏi vuốt râu cười, trong lòng thầm nhủ: Từ quân tư mà xem, Liêu Đông quân đích thật là tiến bộ cực nhanh. Nhưng không biết năng lực chiến đấu thực tế lại có tiêu chuẩn thế nào. Hổ Kỵ sư do Tần Tiêu tự mình dẫn dắt, thật sự có thể chống lại lang kỵ Bắc Địch hung hãn sao? Mỏi mắt mong chờ!

Lý Tự Nghiệp chợt quát to một tiếng khiến mọi người đều giật mình:

- Các huynh đệ, đánh lên trống trận, hống xuất bộ lệnh, xuất phát!

Ba vạn Mạch Đao thủ cùng rống to:

- Hống, hống, hống!

Những thuẫn bài cùng mạch đao vang rền, ba vạn Mạch Đao thủ trung quân theo tiếng hô cùng tiết tấu hướng đông bắc đẩy mạnh tới. Lý Tự Nghiệp cưỡi hắc mã đen nhánh, trong tiếng hống to xen lẫn tiếng trống, dẫn quân xuất phát.

Trên đại giáo trường không bao lâu chỉ còn lại một ít thủ kỵ trung quân cùng Tả Kiêu Vệ.

Kim Lương Phượng cười cười, phất tay:

- Vào thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.