Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 291: Chương 291: Nhũ phòng mất tích (2)




Về đến nhà cũng có cảm giác nhẹ nhõm vui sướng. Tiên nhi, thật đúng là lão bà tốt.

Lý Tiên Huệ phủ phục trước ngực Tần Tiêu, nàng nhẹ nhàng nói:

- Tần đại ca, làm sao chàng luôn gọi thiếp là lão bà? Xưng hô thế này tựa hồ không hay lắm, thiếp gọi chàng là lão công có cảm giác như là hai lão đầu lão thái thái ấy.

Tần Tiêu cười nhẹ một tiếng:

- Cái này sao, nói như thế nào đây. . . Nàng coi như là chúng ta sẽ đến già đầu bạc, từ thiếu niên cùng chậm rãi già đi. Lần trước ta nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói về chuyện xưng hô thế này: một thư sinh nghèo thi đậu công danh thì ghét bỏ lão thê trong nhà. Hắn viết một vế trên: Hà bại liên tàn, lạc diệp quy căn thành lão ngẫu. Ý nói vợ già xấu, muốn nạp thiếp. Vợ hắn đối lại: Hòa hoàng đạo thục, xuy khang kiến mễ hiện tân lương. Thư sinh đọc vế dưới của thê tử bị nhanh nhẹn cùng trí tuệ đả động, liền buông tha nạp vùng đất mới bỏ cũ/ Thê tử thấy trượng phu hồi tâm chuyển ý, không quên tình cũ liền vung bút viết: Lão công thập phân công đạo. Thư sinh cũng vung bút viết vế dưới: lão bà nhất phiến bà tâm. Việc này lưu truyền ra có nhiều chỗ vợ chồng bắt đầu xưng hô đối phương là lão công, lão bà.

Lý Tiên Huệ cười hì hì nói:

- Ôi, bản thân thiếp đã quên, Thượng Quan Uyển Nhi là một tài nữ bác văn quảng thức! Mặc Y phiền toái rồi, lại thêm đối thủ. . . Lại nói tiếp, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không tệ lắm, chỉ là thân phận quá hiển hách. Mi tâm của nàng có hình xăm hoa mai, có xu hướng sẽ dẫn dắt nội cung.

- Hình xăm?

Trong lòng của Tần Tiêu đột nhiên sáng ngời, phảng phất nghĩ tới điều gì, hắn cởi áo trước ngực Lý Tiên Huệ nhìn vào bên trong.

- Huynh làm gì thế? Trời còn chưa tối mà.

Lý Tiên Huệ e lệ trốn tránh.

Tần Tiêu cười ngây ngô hai tiếng:

- Không phải. . . Đột nhiên nhớ tới một sự tình, nàng để cho ta xem đi mà.

Lý Tiên Huệ đỏ mặt quay đầu nhìn về một bên, bộ dạng như là thấy chết không sờn:

Lý Tiên Huệ nguyên bản rất trắng, sau khi trở thành phụ nữ thì càng ngạo nhân. Trên ngực trái có một hình xăm đóa hoa mai, nhìn càng mị lực vô cùng, hấp dẫn vô biên.

Tần Tiêu tinh tế nhìn mấy lần, yết hầu nhúc nhích mấy ngụm nước miếng, hắn cố nén xúc động hỏi:

- Tiên nhi, ta một mực không hỏi nàng. Hình xăm trước ngực biểu thị diều gì?

Trên mặt Lý Tiên Huệ ửng hồng, rồi lại có chút thất vọng nói:

- Làm cả buổi, chàng chỉ hỏi điều này sao. Từ Tiểu Nguyệt vì để cho chàng phát hiện sơ hở thân phận của thiếp, nên cố ý vẽ lên một Hỏa Phượng Hoàng trước ngực thiếp. Trong hồ Bành Lễ ngâm rất lâu nên bị xóa đi, còn hoa mai này ... là lúc ba năm trước, thiếp tới thần đô Lạc Dương, sư phụ mời một người tên là Phong Nhị Nương xăm cho. Lúc ấy rất lưu hành thứ này nên, thiếp nhất thời ham chơi...

Tần Tiêu nhướng mày:

- Nàng nói là Phong Nhị Nương? Đợi một tý, chả lữ là lão bản nương của Bách Linh Lung Bách Linh Lung, tại sao lại ở Lạc Dương, nàng trước kia xăm hình sao?

- Đúng nha. Làm sao vậy?

Lý Tiên Huệ kinh ngạc nói:

- Nữ nhân này rất lợi hại, nghe nói nàng có quan hệ vô cùng tốt với Thái Bình công chúa và giao tình với một ít quan to cùng vương công trong triều. Nàng hiện tại đã mở thanh alau ở Trường An sao? Nhất định là Thái Bình công chúa chiếu cố nha! Hơn nữa thiếp còn nghe nói một bí mật.

Tần Tiêu truy vấn:

- Bí mật gì?

Lý Tiên Huệ tiến đến bên tai Tần Tiêu nói nhỏ:

- Việc này chàng đừng nói lung tung ra ngoài, là người của hoàng gia mới biết được... Lúc trước nha, Trương Xương Tông là theo Thái Bình công chúa, về sau Thái Bình công chúa mới đề cử hắn cho Vũ Hoàng. Hơn nữa nghe nói Trương Xương Tông có thể quen biết Thái Bình công chúa là do có quan hệ với Phong Nhị Nương.

Tần Tiêu mở to đôi mắt cả kinh nói:

- Phong Nhị Nương này thật không đơn giản, hóa ra còn chuyên dẫn mối cho hoàng tộc.

- Dẫn mối?

Lý Tiên Huệ nghi ngờ hỏi:

- Có ý tứ gì?

- Không có gì không có gì. . .

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Xem ra, ngày mai ta lại phải đi tới Bách Linh Lung. . .

Lý Tiên Huệ oán hận bẹo má Tần Tiêu:

- Còn đi nữa, thật không biết xấu hổ mà.

- Không đúng không đúng. Nàng nghe ta giải thích đã...

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Bản án này có chút đáng ngờ, ta muốn tìm Phong Nhị Nương hỏi chút ít manh mối.

- Vậy à! Là hỏi cô nương ngồi trên đùi cùng uống hoa tửu sao?

Lý Tiên Huệ không thuận theo không buông tha:

- Đều do Tam ca cùng A Man ca ca làm xấu chàng, lúc nào họ đến thiếp phải mắng họ mới được.

- Yên tâm đi, lão bà tốt của ta!

Tần Tiêu một lần phát lực đẩy Lý Tiên Huệ lên giường, nằm đè lên trên nói:

- Ngày mai ta đi Bách Linh Lung, đem hung khí để ở nhà, không mang theo trên người tốt rồi, cam đoan không phạm sai lầm!

- Hung khí?

Lý Tiên Huệ nhất thời không có hiểu rõ ràng, nhưng lập tức bừng tỉnh đại ngộ, mắc cỡ nói:

- Chàng nói bậy bạ gì đó. Làm sao để ở nhà được, nó có phải là túi tiền hay chìa khóa đâu.

- Hắc hắc!

Tần Tiêu cười tà tà nói:

- Mang súng không có đạn là được mà, đến đây nào, lão bà đại nhân.

- Cái gì cơ, cái gì là súng, cái gì là đạn...

Lý Tiên Huệ thẹn thùng vội hỏi, nhưng lập tức không còn thanh âm nào nữa...

Ngày hôm sau sáng sớm, Tần Tiêu cùng Mặc Y, Phạm Thức Đức liền đi ra cửa, thẳng đến Bách Linh Lung.

Trong lòng Tần Tiêu nghi hoặc là: ba bộ thi thể duy chỉ có một cỗ bị cắt đi *** (ngực). Rất có thể chính là vì che dấu dấu hiệu nhận biết thân phận và địa vị của người chết. Bởi vậy có thể suy đoán, người chết rất có thể giống như là Lý Tiên Huệ, có hình xăm nào đo. Không nghĩ tới Phong Nhị Nương thật sự có bổn sự Thông Thiên Triệt Địa. Ngay cả Thái Bình công chúa cùng Trương Xương Tông đều có thể tạo mối qua hệ. Trách không được thu cả đấu vàng như hạc giữa bầy gà tại chợ phía Tây. Nữ nhân này, thật sự là không đơn giản!

Tần Tiêu chọn lấy thời gian hơi sớm, Bách Linh Lung còn không có chính thức mở cửa buôn bán. Rất nhiều khách làng chơi kỹ nữ còn ôm nhau ngủ. Quy nô quét rác nhận ra Tần Tiêu, liên tục chạy tới thông báo gọi Phong Nhị Nương tới.

Phong Nhị Nương phong hoa tuyệt đại, uốn éo mềm mại đi ra, vẻ mặt cười quyến rũ nói:

- Ồ! Là Tần tướng quân! Sáng sớm đã tới sao... Thật là khiến người mừng rỡ! Lần trước ngài đi vội vã như vậy, ngay cả hồng bao cũng chưa kịp đưa cho ngài. Nhanh! Người đâu, quản lý một gian nhã các tốt nhất mời Tần tướng quân cùng các bằng hữu của hắn vào đi nghỉ ngơi, hảo tửu thức ăn ngon đều nhanh lên bày ra.

Tần Tiêu cũng không làm mất mặt nàng, mặc kệ lời mời mọc của nàng, hắn tiến vào một gian nhã các.

Phong Nhị Nương tự mình rót thêm rượu cho ba người, nàng cười cười nói:

- Tần tướng quân sớm như thế đã tới, còn mang theo cô nương cùng đi, không phải đến uống hoa tửu, là tìm ta có việc gì?

Tần Tiêu cười cười:

- Phong lão bản thật là người thẳng tính, Tần Tiêu cũng không vòng vo tam quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.