Toàn thân Cao Lực Sĩ khẽ run rẩy, vội vàng nói:
- Đại
nguyên soái đừng kích động, tuy rằng khó khăn thật không nhỏ, nhưng
không phải là không có biện pháp giải quyết. Lực Sĩ đã điều động năm vạn dân phu chuyên trách thu mua lương thực tại Hà Nam, Hà Đông thậm chí là vùng Hoài Nam. Nhóm lương thảo đầu tiên đã có, là lương thực thu hoạch
sau vụ thu năm trước. Thải lương sứ các lộ cũng không dám chậm trễ đều
đang tích cực vận chuyển tới đây. Hơn nữa đã có hoàng mạng ban xuống,
không ai dám lãnh đạm. Tuy rằng muốn vận chuyển thập phần gian nan…nhưng Lực Sĩ cam đoan cho dù mỗi người phải khiêng một túi lương thực đi bộ
hơn ngàn dặm cũng phải đem tới U Châu!
- Vậy không phải được rồi, nói nhiều vô nghĩa vậy làm gì!
Trong lòng Tần Tiêu có chút tức giận. Những kẻ làm quan, đều thích kể khổ với thượng cấp, than thở mình thật khó khăn. Đến lúc đó khi hoàn thành xong nhiệm vụ tự nhiên “càng vất vả công lao càng lớn”, “thuộc hạ nỗ lực”,
nếu như không thể hoàn thành, cũng có thể tha thứ được. Bọn hắn chỉ vì
muốn sắp xếp đường rút quân cho mình mà thôi. Nhưng tình huống thực tế
chính là như vậy sẽ làm việc cung cấp cho quân đội không được đảm bảo.
Trong lòng Tần Tiêu vô cùng rõ ràng, đâu dễ dàng cho bọn hắn lấy cớ, mặt lạnh như sương nói ra lời như đinh chém sắt:
- Tống đại nhân, Cao đại nhân! Biên cương Đại Đường gặp nạn, lấy Hà Bắc
làm trọng; vùng Hà Bắc lấy U Châu làm trọng. U Châu chính là lối vào
cùng cổ họng của Đại Đường. Cổ họng bị mất, cả Hà Bắc đều phải xong đời, đến lúc đó không chỉ là mấy chục vạn nạn dân, vài lần nạn châu chấu đơn giản như vậy. Chính là trăm vạn người bị tàn sát! Ta hi vọng các ngươi
có thể nhận thức được nặng nhẹ, không tiếc trả giá, cam đoan cung cấp
hậu cần quân nhu cho U Châu quân.
Hai người đều động dung, không khỏi có chút hoảng sợ vội vàng chắp tay nói:
- Lời của đại nguyên soái rất đúng!
Tần Tiêu cau chặt mày, gõ lên bản đồ, chỉ vào U Châu nói:
- Các ngươi nhìn xem, vùng U Châu đặc thù thế nào, trọng yếu ra sao! Năm
đó thời Thánh Hậu thì Khiết Đan phiến loạn công hãm U Châu, thẳng tới
khi Ngụy, Ký tạo thành phá hư cực lớn. Cho đến ngày nay, chúng ta cũng
không thể tiếp tục làm người gánh tội. Không những hoàng đế sẽ không tha cho chúng ta, muốn chém đầu chúng ta, ngay cả con cháu đời sau cũng
dùng ngòi bút làm vũ khí đem chúng ta thóa mạ thành tro bụi dơ bẩn!
Nói tới đây, Tần Tiêu bỗng nhiên lớn tiếng:
- Các ngươi rõ ràng không?
Hai người cùng chấn động, kinh hãi nói:
- Dạ, dạ!
Tần Tiêu thở ra một hơi dài, ngữ khí hòa hoãn nói:
- Hai vị đại nhân đừng trách móc Tần Tiêu vô lễ, Tần Tiêu chỉ vì lo lắng quốc sự, thật đã đắc tội.
Hai người cũng thư giãn sắc mặt, vội vàng nói:
- Đại nguyên soái nói quá lời, chúng tôi đều là chúc liêu dưới trướng đại nguyên soái, lẽ ra nên cùng đại nguyên soái cùng tiến lui, cùng vinh
nhục.
Trên mặt Tần Tiêu hiện lên một tia cười, dùng ngón tay chỉ vào địa đồ nói:
- Hai vị đại nhân, các ngươi xem. Hiện tại chúng ta đang ở Ký Châu, tới
gần Hoàng Hà, mà nơi này bị nạn lụt, còn gặp nạn châu chấu, đây là địa
phương gây họa hung hãn nhất. Nhưng phía nam Hoàng Hà là Hoài Nam, có
thật nhiều địa phương mấy ngày trước khi ta đi ngang qua đều thật bình
yên vô sự, còn giàu có lẫn thịnh vượng. Trong nhà kho của những châu
huyện này chỉ sợ có lương thực nhiều đến nỗi mốc méo. Các ngươi đại khái có thể vươn tay xa hơn một ít, ngoan độc hơn một ít, tìm quan phủ những nơi này đòi lương thực. Không muốn cấp cho, hoặc cấp không dứt khoát,
đều theo pháp hành sự!
Cao Lực Sĩ không khỏi có chút hoảng sợ:
- Đại nguyên soái, làm như vậy thỏa đáng sao? Lực Sĩ chỉ dám phái ra dân
phu mượn dùng thương nhân thu mua lương thực ở những chỗ này, phải dùng
Khai Nguyên thông bảo mà thu cấu. Đưa tay đòi lương thực từ những châu
huyện kia, chỉ sợ là không ổn đi? Theo như luật lệ mà nói, thuế má châu
huyện địa phương đều phải tổng kết nộp lên Hộ bộ, trải qua Hộ bộ xét
duyệt nhập án sau đó mới thống nhất điều phối trong cả nước, cuối cùng
mới phân phát xuống dưới.
Tần Tiêu nhíu nhíu khóe môi, cười lạnh nói:
- Đúng là không hợp quy củ. Nhưng gặp thời kỳ phi thường, luôn phải dùng
biện pháp phi thường. Thuế má những chỗ này chuyển giao lên Hộ bộ, sau
đó Hộ bộ mới phân phối người phát xuống, thời gian lãng phí phải tính
tới bao nhiêu tháng? Ngươi cũng biết trong quân một ngày cạn lương thực
sẽ gây ra hậu quả gì hay không? Không ai có thể cam đoan quân đội không
có cơm ăn sẽ biến thành bộ dáng như thế nào! Quy củ là chết, người là
sống. Các ngươi cứ đi đòi, chuyện lớn thế nào cũng có ta gánh vác. Bên
phía hoàng đế ta phụ trách thượng tấu lên, nhưng mà…
Tần Tiêu trầm mặt, nghiêm túc nói:
- Ta chỉ nói ngươi chọn mua quân lương, quân hướng, không nói phải lạm
thu lạm nộp. Chuyện lương hướng giúp nạn dân thiên tai gì đó, ta mặc kệ, ta chỉ cần quân nhu cho U Châu quân. Hơn nữa nếu có người ỷ vào danh
nghĩa này tham ô cho dù chỉ một đồng tiền, bổn soái nhất định tự tay
vung đao chặt hắn!
Trong mắt Tần Tiêu chợt lóe hàn quang, làm Cao Lực Sĩ hoảng sợ tới mức lạnh cả người, vội vàng cười khan nói:
- Lời của đại nguyên soái rất đúng! Lực Sĩ nhất định tự mình đi làm
chuyện này, nghiêm khắc quản thúc thủ hạ. Nếu có người dám can đảm tham
ô, Lực Sĩ cũng không tha cho hắn, tốt xấu không cho hắn được yên thân!
Tống Khánh Lễ nghe xong lời này, không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, vội vàng nói:
- Đại nguyên soái quả nhiên không phải người tầm thường, hiểu được cách
biến báo khi làm việc, vừa đến liền giải quyết vấn đề lớn quấy nhiễu
chúng tôi bao ngày! Nhưng bên phía Hộ bộ, đại nguyên soái có cần đi
trưng cầu ý kiến một chút tốt hơn không? Hiện tại Hộ bộ thượng thư là
Diêu Sùng kiêm nhiệm. Diêu lão nếu hiểu được nguyên do bên trong, quả
quyết sẽ ủng hộ, cũng sẽ không tỏ vẻ dị nghị đối với hành động này của
đại nguyên soái.
Tần Tiêu suy nghĩ một trận, sau đó nói:
- Hiện tại quan trọng nhất là thời gian. Nếu phải đợi tin tức Hộ bộ mới
đi làm thì sẽ không kịp lúc. Như vậy đi, Lực Sĩ, hiện tại ngươi lập tức
bắt tay vào làm chuyện này. Ngươi đã điều động được một nhóm lương
hướng, ta sẽ tự mình mang tới U Châu. Còn lại tiếp tục cung cấp, ngươi
phải lập tức đưa tới, không được kéo dài thêm dù chỉ nửa ngày! Những
chuyện bên phía triều đình cùng hoàng đế, ta tự có biện pháp.
- Dạ!
Chuyện quan hệ trọng đại, Cao Lực Sĩ cũng không dám dây dưa:
- Có đại nguyên soái chủ trì Lực Sĩ làm việc sẽ lớn mật hơn rất nhiều!
Đại nguyên soái yên tâm, cung cấp kế tiếp cho U Châu quân Lực Sĩ nhất
định sẽ đưa đến đúng giờ!
Tần Tiêu nhìn Tống Khánh Lễ nói:
- Tống đại nhân, đổi vận lương hướng kỳ thật chỉ là hạ sách mà thôi! Mấu
chốt nhất là phải nhanh chóng xử lý việc an dân tại Hà Bắc. Những chuyện dân sinh chính sự ta sẽ không hỏi tới, cũng không quyền hỏi đến. Nhưng
hi vọng Hà Bắc có thể sớm khôi phục sản xuất, dàn xếp dân lưu lạc, nếu
như có thể độc lập mới là cách giải quyết tốt nhất từ nguồn gốc!