Lý Tiên Huệ khẽ ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, nhỏ giọng nói:
- Ta hiểu được ý tứ của bệ hạ, dựa theo ý của lão nhân gia nàng mà làm đi... Chúng ta ở bên ngoài tẩm cung của nàng, cho nàng mấy cái khấu đầu cáo biệt là được...
Tần Tiêu cầm thánh chỉ một đường đem Thượng Quan Uyển Nhi dẫn ra khỏi Thượng Dương Cung. Bốn người trở ra khỏi cung, bầu trời đã là một mảnh tối đen như mực, tuyết lúc này đang rơi lớn.
Đến quý phủ của Lý Long Cơ, bốn người lắc lắc mà tuyết hoa trên người rơi xuống, rồi đi vào buồng lò sưởi, cuối cùng cũng đem thân thể lạnh cóng làm ấm ấp hơn một ít.
Uống vào mấy chén rượu nhỏ, sau đó Lý Long Cơ nói rằng:
- Đại ca, ngươi dự định đem Uyển nhi an bài thế nào? Hiện tại tựa hồ cũng không quá thích hợp để dẫn nàng hồi kinh nha! Có một thái giám gọi là Cao Lực Sĩ ngươi nhận thức không? Vài ngày trước đó hắn nói cho ta biết một ít tin tức.
- Cao Lực Sĩ, Cung Vi Thừa trong cung?
Tần Tiêu nghi hoặc nói:
- Ngươi cùng hắn có giao tình rất sâu sao? Ta coi như là có quen biết đi, hắn nói cái gì với ngươi?
Lý Long Cơ nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái:
- Cũng không biết là ai đưa ra chủ ý, muốn cho bệ hạ đem Thượng Quan Uyển Nhi đưa vào trong cung sung làm Chiêu Nghi, cũng chính là phi tử của Hoàng đế.
- Cái gì?
Tần Tiêu kinh sợ nói:
- Tên tạp chủng khuyết đức nào lại đưa ra loại chủ ý này?
Lập tức thấy thần sắc của Lý Long Cơ, mới xem như hiểu được "tạp chủng" này, xem như đang mắng trượng mẫu nước của mình. Hiện tại Vi thị một mặt cùng Võ Tam Tư ám thông cẩu hợp, một mặt đi khắp nơi tìm tiểu mỹ nhân cho Lý Hiển để hắn mê muội mất cả ý chí. Hơn nữa sự tình giữa Tần Tiêu và Thượng Quan Uyển Nhi tựa hồ cũng không phải bí mật gì to lớn. Trò đùa như vậy vừa ra, càng có ý tứ chêu cợt Tần Tiêu.
Hơn nữa, không bài trừ Lý Khỏa Nhi sát tinh kia từ trong giật giây trả thù làm khó dễ.
Thượng Quan Uyển Nhi nhất thời hoa dung thất sắc:
- Cho dù là chết, ta cũng không nguyện trở lại trong cung, càng không cần phải nói làm Chiêu Nghi cái gì cả! Tần đại ca, có thánh chỉ của Thánh Hoàng ở đây, bệ hạ cũng hẳn không thể lại đem ta triệu hồi được chứ?
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ:
- Thánh Hoàng cũng chỉ là bãi chức vụ cung quan của ngươi mà thôi, bệ hạ sẽ không thể lại phong lại sao? Kế sách hiện nay, chỉ có sớm thoát thân, chặt đứt ý niệm của bọn họ... Uyển nhi sợ là lại ủy khuất cho ngươi rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi bất đắc dĩ cúi đầu rơi lệ:
- Ta cuối cùng vẫn là mệnh khổ như vậy.
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của nàng:
- Không sao cả, chỉ là tạm thời...Tần đại cả chung quy sẽ nghĩ ra biện pháp để ngươi cùng với chúng ta ở cùng một chỗ.
Tần Tiêu vùi đầu suy tư một trận, con mắt vừa đảo:
- Có rồi!
Ba người nhất tề hỏi:
- Biện pháp gì?
Tần Tiêu thoải mái cười:
- Ngày mai ta đi bái tế ân sư, đồng thời cũng đi gặp trưởng tử của ân sư Địch Quang Viễn. Để hắn mang theo Uyển nhi cùng nhau trở lại Giang Nam Sở Tiên Sơn Trang. Ở nơi đó tránh tạm một thời gian rồi lại nói.
Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Uyển Nhi khẽ nhếch, thấp giọng lẩm bẩm:
- Giang Nam... Phong cảnh như trước người lại không còn. Đối với ngươi Giang Nam cũng vẫn chỉ còn tưởng niệm cô tịch...
Bên ngoài thành Lạc Dương, tuyết bay không ngớt, âm phong rít gào giận giữ.
Bốn chiếc mã xa, đầu phân biệt quay về đông, tây lưỡng phương. Lý Long Cơ và Lý Tiên Huệ, Địch Quang Viễn ngay cả những tỳ nữ được thuê đến dọc đường hầu hạ Uyển nhi đều thức thời lên trước mã xa.
Trên đất trống trắng xóa, Tần Tiêu và Thượng Quan Uyển Nhi lẳng lặng đứng đối diện, trên mặt hai người đều lộ vẻ mỉm cười bất đắc dĩ và không muốn.
Tần Tiêu tiến lên một bước, kéo một đôi ngọc thủ của Thượng Quan Uyển Nhi đã bị đông lạnh đến đỏ bừng lên, đưa tới bên miệng thổi một hơi, sau đó nhẹ nhàng chà xát chà xát:
- Trời lạnh, trên đường chú ý đừng để bị rét. Đến Giang Nam rồi, sẽ không lạnh như thế này nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi thê lương lắc đầu:
- Địa phương không có ngươi, cho dù là ba mùa nóng bức, cũng vẫn rất lạnh.
- Đừng có ngốc nghếch như vậy.
Tần Tiêu an ủi cười nói:
- Trải qua một trận này, chờ sự tình của ngươi dần phai nhạt đi, chúng ta có thể ở bên nhau rồi. Ngươi không phải thích thi từ sao, ta tặng ngươi một câu nhé: "Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ. Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ".
Thượng Quan Uyển Nhi lông mày khẽ run run, bờ môi đổ mọng mấp máy thì thầm:
- Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ... Thế nhưng, chúng ta hầu như không có lúc sớm lúc tối, chân chính ở cùng một chỗ. Lão Thiên đối với Uyển nhi quá không công bằng... Ta bất quá là muốn yêu một người thật sự, làm bạn ở bên cạnh hắn, lẽ nào điều này cũng là quá phận sao?
Tần Tiêu đưa tay nhẹ nhàng phủi đi tuyết đọng trên áo choàng của Thượng Quan Uyển Nhi:
- Sẽ có thể ở bên nhau mà, Uyển Nhi. Ta cũng hi vọng có thể cùng ngươi ngày ngày quấn quýt bên nhau. Số phận kỳ thực là công bằng. Ta nếu không phải làm Võ Trạng Nguyên, thì sao lại có được duyên gặp gỡ ngày hôm nay, làm sao quen biết được Uyển Nhi. Ngươi coi như đây là lão Thiên cho chúng ta một chút khảo nghiệm đi.
Thượng Quan Uyển Nhi thần tình không kiềm chế được, dựa vào trong lòng Tần Tiêu, đem mặt dán trong bờ ngực dày rộng của hắn, chậm rãi chảy nước mắt ròng ròng:
- Vì sao luôn luôn là như thế này. Vì sao, ta cuối cùng phải chịu loại khảo nghiệm và dằn vặt như vậy! Ta không muốn... ta cũng sắp chịu không nổi! Ta đến tột cùng đã làm sai cái gì chứ?
Tần Tiêu nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói năng lộn xộn kích động oán giận. Phiền muộn buồn bực thở dài một hơi:
- Không có biện pháp, Uyển nhi...ủy khuất cho ngươi rồi...
- Tần đại ca...
Thượng Quan Uyển Nhi nức nở nói:
- Hiện tại ta mới biết được, thì ra trong lòng thực sự là đau đớn! Ta đợi lâu như vậy, thật vất vả mới đợi đến ngày hôm nay. Thế nhưng lập tức lại phải cùng ngươi chia lìa. Ngươi biết không, lòng ta thực sự là đang đau đớn! Rất đau!
Tần Tiêu thở dài một tiếng, đem Thượng Quan Uyển Nhi gắt gao ôm vào trong lòng, cũng không biết nên nói cái gì để an ủi được nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi rốt cục oa oa khóc thành tiếng, một cánh tay ôm ở phía sau lưng Tần Tiêu, một tay liên tục vuốt vuốt lưng hắn:
- Vì sao, vì sao lại để cho ta quen biết ngươi, để ta yêu thương ngươi, rồi lại thủy chung phải cùng ngươi chia lìa, không thể ở cùng một chỗ! Ta hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi!
Tần Tiêu mặc cho Thượng Quan Uyển Nhi ở trên lưng của mình đánh lên như gõ trống. Trong lòng cũng không nhịn được đau đớn một trận. Vừa kích động, hai tay nắm lấy hai vai của Thượng Quan Uyển Nhi đem nàng từ trong lòng mình lôi ra, quay về phía bờ môi đỏ của nàng, không kiêng nể gì cả hôn lên đó. Thượng Quan Uyển Nhi cả người mềm nhũn, song chưởng ôm lấy cái cổ của Tần Tiêu, nhắm mắt lại, nhiệt liệt hôn trở lại.
Thanks