Nhảy chương nhưng nội dung vẫn liền mạch nhá các bác
Ra ngoài huấn luyện không
thể vượt qua hai tháng, lần này Binh Bộ cũng cho đủ Lý Hiển mặt mũi, mới miễn cưỡng đồng ý Tần Tiêu mang binh ra ngoài. Đến lúc đó, bộ đội đặc
chủng doanh không phải cân nhắc nữa, giao cho Hình Trường Phong sao? Hắn không phải là tướng quân trong Tả Vệ Suất, không cần phải giống như ta
cùng Điền Trân, Lý Tự Nghiệp cũng giống những người này, mỗi ngày đi
Chiêm Sự phủ, ý kiến hay!
Buổi tối vào vòng huấn luyện thể năng cuối cùng. Tần Tiêu lại mang theo
ba mươi chiến sĩ tụ tập lại dạy văn hóa. Muốn Hình Trường Phong giới
thiệu một ít độc vật, ám khí và khói mê giang hồ và các loại bàng môn tả đạo.
Hình Trường Phong thật vất vả thu thập những đồ vật này nọ, từng cái cầm ra cho mọi người xem.
- Đây là Đoạn Trường thảo.
Hình Trường Phong cầm một mảnh lá cây giống như hoa cúc ra.
- Sau khi ăn ruột sẽ biến thành màu đen, dính kết thành một đoàn, người
ăn sẽ đau bụng liên tục mà chết. Phương pháp giải độc là ăn tro để ối nó ra ngoài, sau đó dùng đậu xanh, cây kim ngân cùng cam thảo sắc thuốc
uống vào để giải độc.
- Đây chính là hạc đỉnh hồng thịnh truyền trên giang hồ, kỳ thật chính
là thạch tín. Cái này cũng thông thường nhưng rất hữu ích nên được dùng
nhiều nhất. Một chút bột phấn có thể làm cho người ta chết! Phương pháp
giải độc cũng là rửa ruột thật nhanh, phục dụng đại lượng nước đậu xanh
sau đó dùng Ngư Não Thạch nghiền thành phấn ăn vào.
- Cái này gọi ‘ Nhất Câu Vẫn’, một loại độc kỳ lạ.
Hình Trường Phong cầm một cây toàn thân màu tro, có điểm giống cành trúc khô.
- Sau khi trúng độc toàn thân người ta sẽ co rút lại, co lại thành một
đoàn, vì vậy chế thành độc dược xưng là ‘ Thiên Ky Dược ’. Đây là tên
của một loại chim, tên là chim cút, nó ăn trái cây Nhất Câu Vẫn mà không có gì, sẽ không trúng độc. Nhưng mà người ăn chim cút này hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên chim cút này vào lúc ở dã ngoại không thích hợp bắt ăn.
Mọi người mở rộng tầm mắt, nhao nhao gật đầu.
Hình Trường Phong lại lấy ra một mũi tên hình dáng rất kỳ quái, hắn cầm tên lên, nói:
- Loại tên này dùng kiến huyết phong hầu (gặp máu là toi) chế thành.
Kiến huyết phong hầu là tên của loại cây này, cũng được xưng là tiễn
độc. Chất lỏng của cây này vô cùng độc. Rơi vào trong mắt, thì mù ngay
lập tức; vết thương bị xước gặp máu mặc kệ người làm cái gì, chỉ cần đi
ba bước là chết. Nhưng mà dùng gỗ cây này chế thành mũi tên bắn chết dã
thú, thịt lại là có thể ăn, người sẽ không trúng độc.
- Cái này gọi ô đầu. Thời Tam quốc Tào Nhân lúc ở Phiến Thành bắn Quan Vũ bịu thương chính là bôi loại độc này...
- Đây là ‘ tình hoa ’ cũng gọi là ‘ Mạn Đà La hoa ’, cực kỳ độc...
Các tướng sĩ lại huy động giấy bút trong tay đem những sự vật kỳ lạ này
nhớ kỹ. Về sau Hình Trường Phong lại giới thiệu một ít mê hương, ám khí, mi dược, truyền thụ một ít cách mở khóa, ẩn thân, kề sát đất ( nghe
phong ) biện âm.
Thời gian mới một ngày mà các tướng sĩ đặc chủng doanh cũng hiểu được
cái gọi là đặc chủng doanh có điểm gì khác với bộ đội bình thường. Ở chỗ này trừ người có thể năng, lực lượng cùng kỹ xảo vượt qua người thường, còn phải có ngộ tính thật tốt mới lĩnh hội và học tập những tri thức
kia.
Dùng Tần Tiêu nói là tứ chi phát triển, người không đủ trí lực không thể vào bộ đội đặc chủng!
Còn các loại kiến thức cơ bản trong kỹ thuật, ‘ tiễn thuật ’ được đổi
thành nỏ thuật. Bởi vì số lượng mũi tên thiết có hạn, hơn nữa có thể bắn được cực xa, có thể cắm vào tảng đá thì không tiện thu lại, Tần Tiêu
bảo các chiến sĩ tự động thủ gọt một ít mũi tên gỗ để luyện, làm quen
với công năng của thiết nỏ. Tần Tiêu cũng đầu nhập vào huấn luyện này,
một giờ qua đi liên phục phát nỏ ngay cả cánh tay cũng đau nhức run lên. Nhiều người tập không bao lâu đã ôm cánh tay mệt mỏi muốn chết...
Ngày qua ngày, nắng gắt như lửa, hoặc cơn dông mưa như trút nước. Trong
đặc chủng doanh thần bí vẫn kiên trì huấn luyện, mỗi ngày như một không
buông bỏ. Nhóm đầu tiên của bộ đội đặc chủng đặc sắc Đại Đường cũng
trong tôi luyện tàn khốc này chậm rãi thể hiện hình thức ban đầu...
Trại huấn luyện đã tiến hành nhiều ngày rồi.
Tối hôm đó Tần Tiêu đang chính lý tướng lĩnh làm tổng kết huấn luyện.
Mấy ngày hôm trước hắn tự mình mang theo binh sĩ đặc chủng tiến hành
huấn luyện việt dã thật sự. Thời gian bảy ngày chỉ mang theo lương khô
ba ngày đi ngang qua Tần Lĩnh đến Chung Nam sơn, hành quân hơn ngàn dặm
nhưng ba mươi người vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
Trong tay Tần Tiêu đang ước lượng phi đao, đâu vào đấy nói ra:
- Lúc này chính là huấn luyện sống ở dã ngoại, trên cơ bản huấn luyện
đều làm ta hài lòng. Nhưng mà có một ít huynh đệ làm chưa được tốt. Ví
dụ như kỹ thuật phi đao này, nếu có thể một đao lấy mạng địch, lệ không
hư phát cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dưới một đao mà chim đang bay không chết là không thành công. Mọi người còn phái huấn luyện siêng
năng. Mặt khác cũng khuyết thiếu một ít cảm giác nguy cơ. Có huynh đệ
đói bụng đến đuổi theo con thỏ phải chạy rất xa, không cần phải làm như
vậy. Giả nếu trong tình cảnh địch bao vây bốn phía, loại hành vi này
chẳng khác nào bạo lộ thân phận, đây chính là tự sát. Còn có huynh đệ
thấy rắn thì tránh ra thật xa. Phải biết rằng muốn sống ở dã ngoại thì
rắn là người bạn tốt. Trừ thịt để ăn thì độc rắn, túi mật rắn đều có thể phát huy tác dụng. Còn có huynh đệ lựa chọn nơi ẩn thân không thỏa
đáng. Chẳng phải có huynh đệ chui vào trong hang gấu chuẩn bị ngủ đông
ẩn nấp sao, thiếu chút nữa biến thành bữa ăn của gấu rồi.
Các tướng sĩ đều cười rộ lên, một binh sĩ trong đó xấu hổ gãi đầu, nói:
- Ta lúc ấy không có chú ý, ta sai rồi, đại suất!
Tần Tiêu gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Biết rõ sai thì phải sửa. Loại sau lầm này không được tiếp diễn, ta sẽ không xử phạt ngươi thế nào. Dưới tình huống đó bất cứ sơ sảy nào cũng
đều là trí mạng. Có thể đi cho tới hôm nay các huynh đệ đều không dễ
dàng. Tính mạng các ngươi mới là quý giá nhất. Cho dù là chấp hành
nhiệm vụ ở bên ngoài, hoặc là trên chiến trường thì đầu tiên cần phải
nghĩ chính là phải còn sống. Mọi người hiểu chưa?
- Hiểu!
Tần Tiêu đang chuẩn bị bàn giao công việc huấn luyện của ngày mai là
khóa học chém mạch đao trên ngựa do Điền Trân phụ trách. Nhưng không ngờ bên ngoài có một binh sĩ tuần tra chạy vào soái trướng nói Tả Vệ Suất
doanh Lý Tự Nghiệp tướng quân, tự mình tiến tới trong đặc chủng doanh
nói có chuyện quan trọng bẩm báo.
Trong nội tâm Tần Tiêu sinh nghi: lúc đi vào rừng đã bàn giao với Lý Tự
Nghiệp rồi. Chuyện trong Tả Vệ Suất ở sẽ do hắn toàn quyền quyết định.
Không có chuyện thập phần trọng đại không cần bẩm báo. Đặc chủng doanh
thì cả Tả Vệ Suất cũng chỉ có hắn biết rõ. Thời điểm này hắn tới có
chuyện gì?
- Mời hắn vào, các huynh đệ trước tán đi nghỉ ngơi đi, ngày mai huấn luyện tiếp tục.