Quách Tử Nghi nhíu lông mày lại suy nghĩ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ta nghĩ ra rồi, ta cũng hiểu sơ sơ được ý của sư phụ rồi.
Người kia vừa dứt lời, mọi người đều cùng nhau nhìn vào hắn, khiến cho hắn đỏ mặt lúng túng.
Tần Tiêu cười nói:
- Ngươi nghĩ được điều gì thì nói ra cho mọi người nghe một chút được không?
Quách Tử Nghi xấu hổ ho khan một tiếng, rồi mới nói:
- Con đường này, là đoạn đường tiếp tế cho đồn trú của Đường Quân ở núi Hạ Lan. Từ cửa khẩu Tam Quan đến Hạ Lan cốc tiếp tế đều là xuất phát từ cửa Bắc Linh Vũ, sau đó đi vào con đường núi này để đưa đồ tới.
- Nói cũng có đạo lý.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Tiếp tục đi.
- Sau đó mang đồ tiếp tế đến đồn trú thứ nhất thì hẳn là gặp phải tập kích. Cho nên lúc xe bị ngã thì hũ muối trong xe cũng bị rớt bể theo, vì vậy địch nhân đẩy xe này xuống sơn cốc, đến tại khe núi kia thì bị vướng nên ngã xuống.
- Nói cách khác, ở chỗ này đã từng xảy ra một trận chiến đấu quyết liệt.
Tần Tiêu lập tức bổ sung:
- Mọi người chia ra tìm kiếm xung quanh đi, quét đám tuyết đọng kia ra, xem có còn phát hiện thêm cái gì nữa không.
- Dạ!
Huynh đệ đặc chủng doanh lập tức bắt đầu bận rộn tìm kiếm.
Tần Tiêu đi đến bên cạnh Quách Tử Nghi, vỗ vỗ vai hắn:
- Cũng không tồi!
Quách Tử Nghi cười hắc hắc:
- Nhưng mà sư phụ à, ta cũng có một chút không được rõ cho lắm. Cho dù bọn họ tập kích đội quân tiếp tế, nhưng mà vì sao mà ba đồn trú đều không thấy một binh lính nào cả vậy? Hơn nữa, không có bất kỳ dấu vết nào cả?
Tần Tiêu nói tiếp:
- Hiện tại manh mối của chúng ta có rất ít, nhưng mà ta dám đoán chắc rằng quân lính của Đường quân ở ba đồn trú biến mất khẳng định cùng người Đột Quyết cũng không thoát khỏi liên quan đâu. Sau đó chúng ta trở lại Linh Vũ, lên tiếng hỏi bọn họ quy luật bố trí lực lượng cùng thay quân, thì hết thảy đều biết dễ dàng.
Quách Tử Nghi nhíu mày:
- Bố trí lực lượng cùng thay quân sao?
- Ừ.
Tần Tiêu cũng lâm vào trầm tư:
- Hành động lần này của người Đột Quyết chắc hẳn đã tính kế vô cùng chu đáo chặt chẽ và quỷ dị, chắc hẳn bọn họ biết rất rõ về tuyến phòng thủ ở núi Hạ Lan của Đường quân, còn biết nơi này chính là đường tiếp tế nữa.
Đúng lúc này bên cạnh có một người hô lên:
- Đại tướng quân, có phát hiện mới!
Tần Tiêu lập tức đi tới xem xét, một binh lính đặc chủng chỉ vào khe hở bên cạnh, Lý Chính liền lấy một mũi tên bị mắc trên đó. Tần Tiêu khom người xuống cầm mũi tên nhìn kỹ càng mấy lần, mạnh mẽ nói:
- Là mũi tên ba góc cạnh của người Đột Quyết!
Hình Trường Phong đi lên nhìn mấy lần rồi nói:
- Đúng là không giống với mũi tên của Đường quân chúng ta.
Tần Tiêu nói tiếp:
- Xem ra, lần tập kích bất ngờ này của Đột Quyết là nhằm vào quân tiếp tế Đường quân, hơn nữa còn xóa dấu vết sau khi đánh nhau xong. Mấy mũi tên như thế này, cũng bị tuyết đọng ở trên khe đá che lại nên mới không có phát hiện ra. Xem ra, mục đích của bọn hắn cũng không phải cướp bóc đội quân tiếp tế này. Mà là có mục tiêu lớn hơn nhiều, cho nên mới lo lắng chiến trường chỗ này bị người khác phát hiện sẽ đả thảo kinh xà vì vậy liền dọn dẹp sạch sẽ.
Sau lưng lại có một người hô lên:
- Nơi này có vết máu!
- Chỗ này cũng có!
- Chỗ này của ta cũng phát hiện vết máu nữa!
Tần Tiêu đi qua nhìn từng cái một, tất cả đều là mấy vết máu lớn, nhuộm sâu vào trong bùn đất khiến đất càng đen hơn. Trong nội tâm suy nghĩ: Máu rơi xuống trên mặt đất, chung quy không thể xử lý tốt như vậy được, chắc hẳn lúc ấy có tuyết rất lớn, cho nên người Đột Quyết tin tưởng tuyết có thể che dấu vết máu, nên yên tâm không bị phát hiện, nhưng mà bọn hắn cũng không ngờ, muối rơi trên mặt đất, lẫn tạp vào đống tuyết, sẽ càng làm tuyết tan nhanh hơn, lúc này mới lộ ra chân ngựa, đến tột cùng là vì sao mà người Đột Quyết phải dùng trăm phương ngàn kế để đánh giết một đội quân tiếp tế đây?
Tần Tiêu trong lòng nghĩ một hồi, phi thân lên ngựa:
- Giờ về Linh Vũ huyện trước.
Mọi người đều thúc ngựa ra khỏi sơn cốc, chạy hơn mười dặm ngang qua sa mạc bình nguyên rộng lớn, thì cuối cùng cũng thấy được thị trấn Linh Vũ.
Trên cổng thành lập tức đuốt được đốt lên cùng tiếng trống đánh inh ỏi, có người quát to:
- Người nào? Mau xưng tên ra, nếu không sẽ bị loạn tiễn bắn chết!
Dứt lời, trên đầu thành liền bày ra chằng chịt cung tiễn.
Tần Tiêu cầm một cây đuốc, lớn tiếng nói:
- Là ta, Tần Tiêu!
Trên cổng thành lại vang lên thanh âm:
- Đại tướng quân sao?... Sắc trời quá tối nên không thấy rõ lắm, chờ ta đi mời Vạn tướng quân đến nhìn cho kỹ! Các huynh đệ cứ nhìn chằm chằm vào, nếu có ai vọng động, giết không tha!
Mấy người bên này cũng có chút phẫn nộ:
- Những tiểu tốt này rất là vô lễ. Rõ ràng là không ra Đại tướng quân.
Tần Tiêu cười nói:
- Thế này không tốt hay sao, tính cảnh giác rất cao. Bọn họ không nhận ra ta cũng là chuyện bình thường mà thôi. Ta mới đến bao lâu đâu. Nếu mà Vạn Lôi ở trên cổng thành, khẳng định vừa nghe cũng biết là thanh âm của ta.
Ít khi Vạn Lôi đến đây, lúc này mới mở cửa thành ra để cho đám người Tần Tiêu vào thành.
Vạn Lôi kinh ngạc nói:
- Sao Đại tướng quân lại xuất hiện ở cổng Bắc này?
Tần Tiêu nói:
- Đi vòng ở trong núi Hạ Lan mà tới. Vừa đúng lúc là cổng Bắc Linh Vũ, trong thành đã thanh lý sạch sẽ hay chưa? Không có phát hiện cái gì khác thường hả?
- Không có.
Vạn Lôi vừa mời Tần Tiêu vào trong soái trướng vừa nói:
- Toàn bộ những gì trong Phủ kho đều bị lấy sạch. Cái đám người Đột Quyết này, thật đúng là giống nạn châu chấu mà, biến cái thành này đến mức hoang tàn. Lương thực cùng những dụng cụ bằng sắt của dân chúng ở trong nhà cũng bị chuyển đi sạch sẽ, những thi thể bị chôn trong tuyết cũng được lôi lên rồi tập trung ở đây, ước chừng cũng hơn ba nghìn người, một nửa là dân chúng, một nửa là binh lính. Mạt tướng đã mời Huyện úy Hồi Nhạc Huyện tới hỏi, hiện giờ đang ở ngoài soái trướng.
- Ừ, rất tốt. Ta đang có việc muốn hỏi hắn đây.
Tần Tiêu quăng ánh mắt tán dương Vạn Lôi. Hán tử thô kệch Vạn Lôi này, cũng đã theo Tần Tiêu lâu như vậy, hiện tại làm việc cũng rất ổn trọng chu đáo, hơn nữa biết thói quen xử lý việc của Tần Tiêu, hiểu rõ đến mức không cần đặt câu hỏi mà làm luôn:
- Vạn tướng quân, hôm nay ngươi cũng vất vả quá rồi, dàn xếp công tác phòng vệ ở bốn cổng cùng giới nghiêm trong thành rất tốt. Trương đại nhân dẫn theo hậu quân ít ngày nữa sẽ đến đây, cho nên phải bảo đảm Linh Vũ huyện hết sức cẩn thận.
- Vâng, mạt tướng liền đi sắp xếp.
Vạn Lôi ôm quyền chào theo nghi thức của quân đội, dẫn theo vài tiểu tướng bận rộn giải quyết mọi nơi. Tần Tiêu dẫn Quách Tử Nghi, Mặc Y cùng cận vệ đặc chủng doanh đi vào soái trướng. Ngoài trướng, một người mặc áo giáp, hán tử này tuổi chừng bốn mươi, đang chắp tay đứng:
- Huyện úy Hồi Nhạc Huyện Chu Đức Toàn, bái kiến Đại tướng quân!