Ngô Hưng Quốc kinh hãi, nói:
- Không thể ngờ được, thật sự là
không thể tưởng tượng được! Trong Thiên Thánh Sơn này còn thừa thải
nhiều mỏ đồng như thế! Thế nhưng mà những kẻ trộm này cần nhiều đồng như thế làm gì?
Tần Tiêu dùng dấu tay sờ lên bụi đống trên lò, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lại lắc đầu.
Ngô Hưng Quốc cảm thấy lẫn lộn:
- Đại nhân, ngài nghĩ cái gì thế?
Trong một gian thạch thất của Tần Tiêu thì quan sát nhiều thứ, lẩm bẩm nói:
- Hiện tại còn không rõ lắm. Nếu nói bọn chúng muốn mưu đồ tạo phản, hẳn
là khai thác quặng để làm binh khí. Những mỏ đồng này... Ngô đại nhân!
Đạo lý đơn giản thế này sao chúng ta không nghĩ tới?
Ngô Hưng Quốc trợn tròn con mắt:
- Là cái gì?
Tần Tiêu thò tay thăm dò trong ngực, lấy mấy đồng tiền ra áng chừng, nói:
- Ngô đại nhân, hiện tại có hiểu không?
Ngô Hưng Quốc bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Đại nhân, ngài nói là đám kẻ trộm này dùng đồng chế tạo tiền đồng?
Tần Tiêu nói:
- Có lẽ không sai.
Lập tức bốn phía tả hữu cẩn thận quan sát một hồi, nói:
- Ngô đại nhân, ngươi cảm giác được không có, tuy nhiên chúng ta đứng địa phương là xem xét giống như sơn động độc lập, nhưng mà, lại thủy chung
có trận gió thổi vào cạo ra, nói rõ không khí lưu động rất nhiều lần.
Ngô Hưng Quốc nói:
- Đúng vậy a, hạ quan cũng có chút buồn bực. Nhìn trong sơn động phong bế này vì sao lại có khí lưu mạnh như vậy?
Tần Tiêu cười cười:
- Chuyện này không kỳ quái. Đại nhân ngươi nhìn bên cạnh.
Dứt lời dùng ngón tay chỉ trên đỉnh thạch bích, hai bên có tất cả mấy cái rãnh thô.
Tần Tiêu nói:
- Chỗ đó chính là lỗ thông gió. Nếu như ta đoán không sai thì trong mỗi
một gian phòng tinh luyện kim loại đều có nhiều lỗ thông gió, trực tiếp
thông ra ngoài núi, như vậy có thể thải khí độc ra ngoài mà không đầu
độc mình. Độc khí cũng bị gió thổi đi có một ít bay tới chỗ của Thái
thôn. Những khói độc này bám vào cây cối một khi gặp trời mưa thì chảy
vào đầm nước của người Thái thôn.
Ngô Hưng Quốc có chút ngơ ngác nhìn xem Tần Tiêu:
- Đại nhân, chuyện này mà ngài cũng nghĩ qua. Quả thực, quá không thể tưởng tượng được!
Tần Tiêu nói:
- Nhưng mà còn có một việc không rõ ràng, chính là chế tạo khuôn đúc và
nhân công toàn bộ cũng không nhìn thấy. Xem ra phản ứng của chúng thật
nhanh nhẹn, sớm rút lui mang theo chứng cứ quan trọng rồi.
Ngô Hưng Quốc nói:
- Có thể hay không là ở động huyệt bên kia?
Đúng lúc này Lý Tự Nghiệp mang theo hai tên lính chạy tới.
- Đại nhân, huyệt động bên kia có thật nhiều lò luyện kim loại, nhưng mà không gặp người sống nào.
Tần Tiêu nghi nói:
- Bên kia cũng dùng để luyện kim loại sao? Luyện cái gì?
Lý Tự Nghiệp lắc lắc đầu:
- Ta không phải rất rõ ràng. Nhưng mà nghe Quan Tướng quân nói là chế tạo vàng!
Tần Tiêu cùng Ngô Hưng Quốc đồng thời cả kinh nói:
- Vàng!
Mọi người vội vàng chạy qua huyệt động bên kia, phát hiện nơi này bố trí
còn tinh tế hơn bên kia nhiều, mấy chục sơn động có một gian phòng để ở
lại, còn có bàn và giường, có mấy huyệt là bếp lò và một ít bát đũa rơi
lả tả.
Trong động huyệt cuối cùng là một sơn động bị đóng kín, theo như lời của Lý Tự Nghiệp thì dùng để luyện kim loại.
Tần Tiêu đi vào bên trong lại phát hiện nơi này còn lớn hơn huyệt động
luyện đồng, mà mấy cái lò nấu quặng và lỗ thông giá cũng tốt hơn.
Tần Tiêu lắc đầu:
- Nơi này không phải luyện vàng.
Bọn người Ngô Hưng Quốc ngạc nhiên nói:
- Tại sao thấy được? Đây là nồi nấu quặng, bên trong còn có cặn vàng, đây không phải...
Tần Tiêu nói:
- Là có cặn vàng. Nhưng mà nơi này dùng để dung kim, cũng không phải
vàng. Thứ nhất nơi này không có mỏ vàng. Một lượng vàng có thể chống đỡ
bảy tám ngàn đồng tiền, nếu ở đây thật sự có mỏ vàng còn đáng giá đi mở
huyệt động luyện tiền đồng sao? Thứ hai, chiếu theo ta quan sát thì nơi
này trừ luyện kim thì còn cho người ở. Nếu quanh năm tháng dài luyện kim khai thác mỏ thì địa phương như vậy phải là người thế nào? Ví dụ như
động huyệt bên phải không có nơi cho người ở. Bởi vậy có thể thấy được
cho dù là dung kim cũng không phải thường xuyên tiến hành. Thậm chí có
khả năng chỉ là mới bắt đầu tiến hành.
Mọi người nhao nhao gật đầu, Phạm Thức Đức nói:
- Nhưng mà đại nhân, nếu là có sẵn vàng thì vì sao còn phải dung luyện chứ?
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, cười nói:
- Nếu muốn ta suy đoán thì đám trộm này có được nhiều vàng từ nơi nào đó, sợ người khác nhận ra vì vậy lấy dung luyện để biến hình, làm thế dễ
che dấu tai mắt hơn.
Rời khỏi huyệt động bên trái mọi người tụ tập lại trong sơn động lớn. Ngô Hưng Quốc nói:
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
Tần Tiêu nói:
- Xem ra chúng ta cũng không có thu hoạch quá lớn. Đám trộm này đem chứng cứ quan trọng rời đi. Chúng ta đi về trước đi. Sau đó chúng ta sẽ đi
tìm tòi dấu bánh xe của kẻ trộm, nhìn xem có thể tìm ra mánh khóe hay
không.
Vừa rời khỏi sơn động thì mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, nhìn thì trời sắp. Tần Tiêu nói:
- Ngô đại nhân, Lý tướng quân, các ngươi mang theo quân sĩ trở về nơi trú quân, ta cùng Quan tướng quân dẫn mấy người truy tung dấu bánh xe tìm
kiếm một phen. Một khi trời mưa thì dấu vết bị hủy, như vậy không thể
tìm được.
- Như thế cũng tốt, đại nhân đừng lo.
Tần Tiêu trở mình lên ngựa cùng Quan Thiết Sơn dẫn bảy tám kỵ binh dọc theo vết bánh xe mà đi về hướng tây nam.
Một đường chạy vội ước chừng một nén hương thì tới một con sông, vết bánh
xe tới đây liền biến mất. Bên cạnh bờ sông có bốn năm cổ xe lả tả, cùng
hơn mười cổ thi thể!
Tần Tiêu vội vàng xoay người xuống ngựa,
phát hiện những thi thể này là nam đinh cường tráng, đều bị một đao ngay yết hầu mà chết.
Tần Tiêu cau mày nói:
- Xem ra những
tráng đinh vận chuyển đồ này cũng là kẻ trộm, ngay cả đồng lõa của mình
cũng không tha, thật đúng là tàn nhẫn! Quan tướng quân, ngươi cũng
biết con sông này đi thông tới nơi nào không?
Quan Thiết Sơn nói:
- Đại nhân, con sông này tên là Ngọc Phong Hà, dọc theo sơn mạch này uốn
lượn thông vào Trường Giang. Bởi vì trong núi nên đoán chừng ở gần cũng
không có thôn xóm nào.
Tần Tiêu gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: nhập với Trường Giang thì có rất nhiều địa phương.
Đúng lúc này bầu trời có một tiếng sấm, mây đen bắt đầu cuồn cuộn, hạt mưa to như hạt đâu trút xuống.
Tần Tiêu nói:
- Đợi lát nữa mưa đã tạnh thì phái người tới đây xử lý thi thể.
Mọi người nhanh chóng trở mình lên ngựa quay về nơi đóng quân.
Vừa vào gần Quỷ Cốc sơn thì từng đạo sấm sét nổ vang không dứt, ngay cả mưa cũng nặng hạt hơn nhiều. Tần Tiêu cùng Quan Thiết Sơn chạy vào hang Quỷ Sơn cốc, phát hiện Ngô Hưng Quốc cùng Lý Tự Nghiệp cũng mang đội ngũ ở
trước hang, cũng không có tiến vào.
Tần Tiêu tiến lên hỏi:
- Ngô đại nhân vì sao dừng lại không tiến vào? Mưa gió sắp đến cần phải nhanh chóng trú mưa a.
Không ngờ Ngô Hưng Quốc hoảng sợ vạn phần kêu lên:
- Đại... Đại nhân! Sơn cốc này tuyệt đối không được tiến vào!