Lấy man tộc chế man tộc, xem ra là một biện pháp tốt. Nhưng chờ
sau khi Bột Hải quốc thống nhất Mạt Hạt, vậy Đại Đường cần phải khống
chế một Mạt Hạt thống nhất. Như vậy sẽ gia tăng thêm phiêu lưu cùng khó
khăn...Dù sao nếu để một mình Bột Hải một nhà độc đại, sẽ mang đến một
ít tai họa ngầm.
Tần Tiêu chứng kiến Kim Lương Phượng ra dấu bằng mắt cho mình, ý bảo mình đồng ý.
Tần Tiêu cười hào phóng:
- Như vậy đi, người Bột Hải các ngươi thiện chiến nhưng không giỏi mưu
lược, chỗ này của ta có hành quân trưởng sử Kim Lương Phượng Kim tiên
sinh, dụng binh như thần trí thâm như hải, ta để cho hắn mang theo Tả
Kiêu Vệ tướng quân Chu Dĩ Đệ suất lĩnh một vạn bộ binh cùng các ngươi
chinh phạt Hắc Thủy Mạt Hạt thế nào? Trong chốn thâm sơn cùng cốc, mạch
đao của bộ binh Đại Đường rất có đất dụng võ nga!
Đại Vũ Nghệ nhất thời quá đỗi vui mừng:
- Đa tạ Liêu Dương Vương!
- Ha ha, đừng khách khí, đều là người một nhà thôi!
Tần Tiêu cười to, lại nói với mọi người:
- Hôm nay không chỉ cần chúc mừng thắng lợi, còn cần mời tiệc tẩy trần
cho thế tử Bột Hải quận vương! Mọi người ăn uống sảng khoái đi!
Vào đêm, buổi tiệc đã tan.
Tần Tiêu giữ lại Kim Lương Phượng, mời vào trong nội đường phòng nghị sự.
So với dáng vẻ vui cười vừa rồi, lúc này sắc mặt Tần Tiêu đã trở nên
nghiêm túc hơn rất nhiều. Hắn đứng cạnh sa bàn, cau chặt mày nói:
- Khiết Đan bị đánh ngã, người Tân La lui giữ Du Quan, Hắc Thủy Mạt Hạt bị dọa lùi. Theo mặt ngoài mà xem nguy cơ Doanh Châu đã giải trừ. Nhưng lần này chúng ta trả giá quá thảm thống. Bên Sĩ Hộ Chân Hà hai vạn nhân mã của ta hi sinh hơn năm ngàn người, trọng thương hơn bốn ngàn người,
quân số giảm suốt cơ hồ suốt một vạn. Bên Doanh Châu thì thế nào?
Kim Lương Phượng nói:
- Uy Hóa huyện cùng Liêu Tây huyện thất thủ, may mắn thối lui đúng lúc, Chu Dĩ Đệ cùng Hoàn Tử Đan chỉ tổn thất hơn ba ngàn người. Cuộc chiến
thủ thành hôm nay phỏng chừng cũng khoảng số đó. Đại soái lưu lại ba vạn binh mã phòng thủ Doanh Châu tổng cộng tổn thất hơn sáu ngàn người.
- Nói cách khác cộng thêm một vạn người ta mang về, hiện tại toàn bộ trong thành chỉ có hơn ba vạn năm ngàn binh mã?
Tần Tiêu cau mày nói:
- Đã vậy mới đáp ứng người Bột Hải mang đi một vạn, Doanh Châu chỉ còn lại hai vạn năm ngàn, có chút không đủ dùng ah!
- Quách Tri Vận mang một vạn người ra ngoài, đến bây giờ còn không có tin tức, thật không biết thế nào.
Kim Lương Phượng cũng có chút lo lắng nói:
- Người Tân La ở Du Quan có hai vạn năm ngàn nhân mã, Quách Tri Vận
muốn chặt đứt quân đội tiếp viện của bọn hắn, đích thật là có chút khó
khăn.
- Cho nên ta mới khẩn cấp, chúng ta nhất định phải nhanh chóng chiếm lại Du Quan.
Tần Tiêu nói:
- Ngươi không phát hiện sao, người Bột Hải lợi dụng chuyện trong tay ta thiếu lương mà tìm ta cò kè mặc cả.
- Cũng không hẳn là chuyện xấu.
Kim Lương Phượng cười nói:
- Để người Mạt Hạt tự nội đấu, chúng ta đi theo hiệp trợ, giám sát, thu lợi. Không phải là chuyện tốt sao?
- Phải, ta chẳng qua là không muốn chuyện gì cũng cầu người mà thôi.
Tần Tiêu gật đầu, trịnh trọng nói với Kim Lương Phượng:
- Lần này ngươi đi Hắc Thủy Bạch Sơn có thể nói là trách nhiệm trọng
đại, ta cũng không dám đem trọng trách này giao cho người khác. Ngươi
phải kiên trì một nguyên tắc, làm cho mâu thuẫn của Bột Hải quốc cùng
các bộ Mạt Hạt trở nên gay gắt, cũng làm cho thời gian chiến tranh kéo
càng lâu càng tốt, cần phải “tiêu hao” thật hoàn toàn. Để cho bọn họ chế ước lẫn nhau, tiêu hao hết thực lực, hiểu rõ chưa?
- Hiểu được.
Kim Lương Phượng mỉm cười nói:
- Kỳ thật trong lòng ta cũng nghĩ như vậy. Nếu để Bột Hải quốc độc đại
đông bắc, cũng không phải là chuyện tốt. Ta sẽ không để họ thuận lợi
định các bộ Mạt Hạt. Nhất định phải làm cho họ luôn có đối thủ, luôn có
phiền toái. Như vậy Đại Đường mới có thể thoải mái khống chế bọn họ.
- Ha ha, quả nhiên đủ gian!
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Xem ra ngươi còn hiểu rõ hơn cả ta, đến lúc đó cũng biết nên làm như
thế nào, ta cũng không muốn nói nhiều. Nhớ kỹ, tranh thủ thêm thời gian
cho ta. Nửa năm, nửa năm đi, ta cần nửa năm thời gian.
Tần Tiêu hung hăng vỗ một quyền lên bản đồ, ngay bán đảo Triều Tiên, oán hận quát:
- Bình định địa phương này!
Kim Lương Phượng không khỏi ngạc nhiên:
- Đại soái, ngươi tính toán toàn diện dụng binh đối với Tân La? Việc này chỉ sợ không ổn đi?
- Có gì mà không ổn?
Tần Tiêu trầm giọng quát:
- Lão tử muốn giáo huấn người, có gì mà không ổn?
Kim Lương Phượng bị lời này của Tần Tiêu làm á khẩu, ngây người một lúc lâu nói:
- Lần này Tân La Mạc Ly Chi – An Đông đô hộ phủ gây phiến loạn. Chúng
ta không lý do toàn diện dụng binh với Tân La. Hơn nữa xưa nay Tân La là nước phụ thuộc Đại Đường, đây là việc nhà. Đối Tân La không thể giết
hại như với Đột Quyết cùng Khiết Đan. Tựa như ngươi nói, giáo huấn người nhà đạp vài cước là được, không đáng đánh tàn phế hoặc là tiêu diệt đi?
- Cổ hủ, ngươi là lão cổ hủ!
Tần Tiêu có chút hổn hển kêu lên:
- Nếu người nhà của ngươi kéo đao muốn giết ngươi, ngươi sẽ làm sao?
Nga, ngươi nói với hắn “ngoan, đừng nghịch ngợm”, sau đó tát vài cái cho qua chuyện? Người ta còn không chửi mắng ngươi không gia giáo! Chỉ là
một Mạc Ly Chi của Tân La đã dám kích động Đột Quyết, Khiết Đan, Hắc
Thủy Mạt Hạt mưu phản Đại Đường, ý đồ phân cách Liêu Đông ra ngoài tự
lập làm vua, mẹ nó, người nhà như vậy còn không đánh cho nặng, không
đánh gãy xương cốt, Đại Đường còn mặt mũi gì nữa?
- Ách...
Kim Lương Phượng bị lời nói của Tần Tiêu làm nín bặt, trên mặt lúc đỏ
lúc trắng, buồn bực một lúc lâu mới ho khan một tiếng nói:
-
Theo ta thấy nên xin chỉ thị của triều đình một chút mới thỏa đáng. Thời Cao Tông Đại Đường từng phái Lý Tích cùng Tiết Nhân Quý bình định Cao
Lệ, từ đó Tân La thống nhất Cao Ly, sau đó lại thuộc về Đại Đường. Tới
Phượng Nghi nguyên niên thủy sư của Tiết Nhân Quý đại bại khi phạt Phổ,
Đại Đường không còn đóng quân ở Tân La. Qua nhiều năm như thế người Tân
La vẫn luôn trự trị. Lần này đại soái muốn đem binh mã Đại Đường đánh
vào Tân La, chỉ sợ...sẽ khiến cho một ít văn nhân sĩ tử cùng đại thần
triều đình, quý tộc Tân La dùng ngòi bút làm vũ khí công kích, thậm chí
sẽ lưu lại chỗ bẩn trong sử sách ah!
Tần Tiêu nghe xong những lời này, chậm rãi quay đầu lại, híp mắt, có chút lãnh liệt nhìn Kim Lương Phượng, chậm rãi nói:
- Đảm đương làm người đi trước, là vì an bình của đời sau. Kim tiên
sinh, ngươi cẩn thận, điệu thấp, những việc này đều không sai. Ta cũng
thừa nhận trước kia ta luôn cẩn thận, chỉ sợ chạm tới thần kinh mẫn cảm
của ai đó. Làm chuyện gì cũng bo bo giữ mình, ẩn nhẫn lui nhường. Thế
nhưng lần này ta muốn kiên trì quan điểm cùng hành động của mình, ngươi
biết tại sao không?
Kim Lương Phượng ngạc nhiên:
- Vì sao?
- Bởi vì, ta là người đã chết qua hai lần. Hơn nữa là do người khác
dùng tính mạng của mình đổi lại tính mạng hiện tại của ta.