Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 600: Chương 600: Rác rưởi phải nhanh chóng dọn sạch! (1)




Những việc vặt này đương nhiên có những tướng lĩnh thủ hạ đi làm, Tần Tiêu nghênh ngang ngồi xuống chỗ cao trên chính sảnh, uống trà do Phạm Thức Đức dâng lên, hưởng thụ Mặc Y đấm bóp phục vụ, trong lòng cảm thấy vô cùng thống khoái. Tình cảnh như thế lại giống một tên ác tướng làm xằng làm bậy.

Nghỉ ngơi một trận, Tần Tiêu nói với Phạm Thức Đức:

- Lôi tên Sử Sùng Huyền kia lên đây cho ta, ta hỏi mấy câu trước, rồi say đó quẳng sang cho Ngữ Sử Thai đi.

Phạm Thức Đức thấp thỏm bất an, buồn bực mà đi. Tần Tiêu âm thầm có chút buồn cười, nói với Mặc Y:

- Xem đi, tên quan văn cùng võ tướng này vẫn là khác nhau. Phạm tiên sinh theo ta lâu như thế, vào Giang Nam ra chiến trường, coi như cũng trải qua nhiều chuyện rồi, vẫn cứ nhát gan sự phiền phức như thế. Nếu là nơi nơi đều lo lắng nhiều vậy, sao có thể làm nên được việc gì? À, lúc này đây, ta nhưng là đang âm thầm đánh phủ đầu người ta, sét đánh không kịp bưng tai liền xông tới tát một cái. Ha ha! Rất thống khoái.

Mặc Y nhẹ nhàng cười, đi đến bên tai Tần Tiêu nói:

- Lão công, ta đột nhiên phát hiện, thì ra chàng cũng rất phá hư!

Tần Tiêu tinh quái cười rộ lên:

- Ý nàng là ở mặt nào cơ?

Mặc Y nháy cái đỏ mắt, nhẹ nháng véo vào vai Tần Tiêu:

- Ba hoa!

Lát sau, Sử Sùng Huyền đang nửa sống nửa chết bị mang đến, giống bãi bùn nhão đổ xuống công đường.

Tần Tiêu cười lạnh một tiếng, tự nhiên nói ra:

- Cái bộ dạng gì thế này. Sử đạo trưởng, chuyện cho tới giờ, ngươi đã phục chưa?

- Phục!

Sử Sùng Huyền oán hận kêu lên:

- Bần đạo phục rồi, xem như ngươi lợi hại!

Tần Tiêu tiếp tục cười lạnh:

- Sử đạo trưởng tiếng tăm lừng lẫy, thái đẩu một phương của đạo gia, cũng là truyền nhân của Thư Lập, lại làm ra chuyện nam dâm nữ xướng thế này, nói ra thật đúng là làm cho người ta khó mà tin được! May là ta sớm phát hiện, bằng không Kim Tiên Quan này còn không bị ngươi biến thành thanh lâu? Danh tiết của Kim Tiên công chúa cũng bị ngươi hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Sử Sùng Huyền vừa xấu hổ vừa giận dữ, ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu mấy lần, nhưng lại chỉ thấy trong mắt hắn lạnh như băng, làm cho lão cũng thấy lạnh cả người, lại co rúm lại, cúi người xuống nói:

- Đại Đô Đốc nhưng thật ra là người hiểu biết, làm gì nói những câu đường hoàng như thế? Nay thiên hạ này, tỏng đạo quan nào mà không có mấy đạo cô xinh đẹp nổi danh? Nơi nào mà lại không có chuyện phong lưu tân sĩ cấu kết đạo cô làm ra chuyện mờ ám? Đại Đô Đốc đây rõ ràng chính là chuyện bé xé ra to, mượn chuyện gây sự. Hay là người đối với Sử mỗ đã có khúc mắc?

- A, khá khen cho đồ không biết liêm sỉ!

Tần Tiêu khinh miệt nói:

- Ý của ngươi hcisnh là chỉ “pháp không trách chúng” sao? Cho dù là toàn bộ đạo quan của thiên hạ này đều như thế cũng muốn dùng ngươi tế đao. Ai bảo ngươi là quan chủ của Kim Tiên quan, quan đạo lớn nhất trong kinh thành chứ? Ta nếu như có khúc mắc với ngươi, lúc trước cuồng đồ hãm hại ngươi, ngươi liền xong đời. Nhưng là lần này, ngươi cư nhiên lại bắt lấy cả cung nữ. Chó má. Đúng là không tệ nha, quả nhiên là sắc đảm che trời, ngươi ỷ vào sự tín nhiệm của Hoàng Thượng có thể tự do ra vào Hoàng cung, cư nhiên thông đồng cung nữ. Tội danh này, nhưng là không ai có thể tha thứ cho ngươi được! Sử đạo trưởng, lần này chỉ sợ là ngươi chết chắc rồi!

- Đúng, ta biết, ta chết chắc rồi.

Sử Sùng Huyền ngẩng đầu lên, trợn trừng mắt nhìn Tần Tiêu:

- Nhưng mà ngày an nhàn của ngươi cũng không còn nhiều nữa đâu!

Không đợi Tần Tiêu hạ lệnh, Thạch Thu Giản đứng dưới liền cất bước tiến lên, liên tục tắt lão hai cái tát, giận dữ hét lên:

- Lớn mật, lại còn dám rít gào chốn công đường, uy hiếp Đại Đô Đốc!

Sử Sùng Huyền buồn bực, lão thường ngày đều là nang vai hiên ngang đi đường, trong hoàng thành cũng là lui tới không cần cố kỵ, không nghĩ tới lại gặp phải tên Tần Tiêu này, nhất định lôi lão ra tế đao. Giờ mới nhất thời giận dữ gào lên hai câu, lại còn bị thủ hạ của hắn coi như mấy tên dân đen đần độn, kéo lên tát tai.

Xong đời, hôm nay coi như chết chắc, gặp phải tên diêm vương du muối không ăn rồi!

Tần Tiêu trên công đường cười ha ha, khoát tay áo ý bảo Thạch Thu Giản lui xuống dưới, cười nói:

- Ai da, Thạch tướng quân, ngươi không có chuyện gì lại xông lên đánh người chứ? Sử đạo trưởng này dù sao cũng là sao sáng một phương, là người có thân phận. Muốn đánh, cũng không thể đánh vào mặt được, cùng lắm thì phải đá vào mông chứ!

- Ha ha ha!

Cả sảnh đường đều cười nghiêng ngả.

Sử Sùng Huyền chỉ muốn lao đầu vào cột cho xong.

Tần Tiêu gõ án, ý bảo mọi người yên lặng, sau đó nói:

- Sử đạo trưởng, nói đi, ngươi còn có chuyện gì gạt ta. Có lẽ nếu ngươi thành thật chút, thẳng thắn chút, có thể làm cho ta cảm thấy hài lòng hơn, ta sẽ nói giúp ngươi vài lời hay ở chỗ Ngự Sử Đài. Phải biết rằng, ngươi làm việc xằng bậy này là trên gia sản nhà ta, muốn Lư đại nhân mở một mắt lưới xử nhẹ đi cũng là có khả năng.

- Ta, ta là Tứ phẩm Quang lộc khanh!

Sử Sùng Huyền kêu gào, nhưng lại khẽ liếc mắt nhìn sang Thạch Thu Giản vẫn đang đứng cạnh nhìn chằm chằm vào lão, lại sợ hãi rụt lại đầu, lo lăng lại ăn bạt tai.

Tần Tiêu cười:

- Tứ phẩm Quan lộc khanh? Vậy ý của ngươi chính là không cần Tần mỗ ta cầu tình giúp ngươi giải vây đúng không? Cũng được, vốn ta còn định nể nang ngươi là sư phụ của Kim Tiên công chúa, muốn nói vài lời hay giúp ngươi, giờ xem ra là không cần.

Hắn tốt bụng thế sao? Sử Sùng Huyền trong lòng bồn chồn, suy nghĩ đắn đo, sau đó liền đánh liều: chuyện cho tới nước này, thà tin là có, chứ không thể không tin!

Sử Sùng Huyền đảo mắt, lại nói;

- Đại ĐÔ Đốc giúp ta cầu tình cũng là điều nên làm, dù sao những năm gần đây, ta dốc lòng dạy hai vị công chúa Kim Tiên cùng Ngọc Chân tu đạo, không có công lao cũng có khổ lao. Những hoạt động trái pháp trong Kim Tiên quan hoàn toàn không liên quan gì tới Kim Tiên công chúa, nàng không hề biết mấy chuyện này. Vì lo lắng tới danh dự của nàng, bần đạo nguyện ý một mình gánh chịu!

Tần Tiêu gật gật đầu, tựa tiếu phi tiếu nói:

- Không sai, coi như ngươi cũng biết chừng mực.

Sử Sùng Huyền trong lòng mừng thầm: xem ra đúng là có hi vọng rồi! Tần Tiêu này cũng không phải làm bằng sắt, còn tưởng rằng cứng mềm đều không lay chuyển được… một khi đã như thế, thế đừng trách ta hèn hạ!

Sử Sùng Huyền hắng giọng một cái, thấp giọng nói:

- Đại Đô Đốc nếu nguyện ý cầu tình giúp bần đạo, bần đạo thoát chết, bần đào nguyện chỉ ra những tên còn lại, người này còn có những hành vi đáng giận hơn cả Sử mỗ!

- Ta đồng ý!

Tần Tiêu lập tức vỗ bàn bày tỏ thái độ.

Sử Sùng Huyền nghi hoặc nhìn Tần Tiêu, Tần Tiêu liền cười lạnh:

- Như thế nào, lại còn không tin ta? Ngươi cho rằng Tần mỗ ta là cái loại tiểu nhân nói lời không giữ lời sao?

Sử Sùng Huyền quyết tâm trả bất cứ giá nào rồi! Dù sao cũng chỉ có một con đường chết, nếu nói ra biết đâu còn có sinh cơ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.