Phạm Thức Đức cười nhạt lắc đầu:
- Đại nhân, Phạm mỗ mặc dù là một kẻ thư sinh tay trói gà không chặt,
nhưng không phải kẻ sợ chết, Tại Giang Nam sinh tử đại sự đều đã trải
qua, hiện tại há sẽ có cố kỵ? Đúng như Mặc Y cô nương đã nói, đại nhân
ngài hãy để ta bên cạnh ngài điều tra cho rõ cái án này mới thôi.
Tần Tiêu có chút cảm động, cũng có chút bất đắc dĩ, cười cười nói:
- Đã như vầy, vậy được rồi! Bùi Huyện lệnh đã đi bắt người, chúng ta lại đi Bách Linh Lung xem, chỗ đó đúng là không đpưn giản.
Hiện giờ Bách Linh Lung đã bắt đầu buôn bán, đám người Tần Tiêu vừa mới
đi tới cửa lớn đã được nghênh đó, Tần Tiêu cũng không nói nói nhiều, hắn tìm một quy nô nói:
- Mời lão bản nương các ngươi tới gặp ta.
Quy nô trả lời:
- Bẩm Tần đại nhân, lão bản nương mới xử lý chuyện tình trong lầu đã rời đi rồi.
- Đi đâu?
- Hôm nay là mùng năm tháng tám, Đạo Gia Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn
giáng sinh, lão bản nương theo như lệ cũ đi bảo long đạo dâng hương rồi.
Phạm Thức Đức bên cạnh cả kinh một tiếng:
- Đi Bảo long đạo?
Tần Tiêu nghe được, biết rõ hắn có chuyện muốn nói, vì thế mới đi ra Bách Linh Lung hỏi:
- Phạm Thức Đức ngươi biết những gì?
Phạm Thức Đức rất có băn khoăn nhìn chung quanh, kéo Tần Tiêu tới một nơi yên tĩnh thấp giọng nói:
- Đại nhân có biết chùa Bạch Mã cùng Minh Đường thần đô?
Tần Tiêu suy tư một hồi, hai nơi hiện tại đều là thanh danh hiển hách,
là chỗ mà người Đại Chu không có ai không biết . Nhưng mà đặt cùng nhau
thì... Trong lòng trong lòng có chút kinh ngạc nói:
- Chùa Bạch Mã cùng Minh Đường, đều cùng có quan hệ nam sủng Tiết Hoài
Nghĩa của Vũ Hoàng. Cái thứ nhất là Vũ Hoàng cố ý cho xây dựng tại đó
làm trụ trì, thứ hai từng bị hắn một lần thiêu hủy.... Phạm tiên sinh
nói những lời này, chẳng lẽ là chỉ Bảo Long Đạo là Vũ Hoàng thay huynh
đệ Trương Dịch Chi tu kiến sao?
Thần sắc Phạm Thức Đức khẩn trương gật nhẹ đầu:
- Đúng là như thế! Bảo Long Đạo tuy rằng không nổi danh bằng chùa Bạch
Mã cùng Minh Đường, nhưng đúng là Vũ Hoàng thay hai người tạo nên. Vũ
Hoàng khả năng cũng có toan tính làm việc a, không có đối với bên ngoài
đường hoàng. Gia đạo này như là để cho huynh đệ hai người có một tu tâm
dưỡng tính tránh cho quần thần trong triều chỉ trích.
Trong lòng Tần Tiêu thầm suy nghĩ: Tu đạo? Có mà tu hú... Hiện tại rất
nhiều hoàng thất cùng quý tộc đều ngụy trang xuất gia tu đạo, trong tối
đi hoang dâm vô đạo. Nhị Nương rõ ràng đi Bảo Long Đạo dâng hương,
chuyện này xem ra càng ngày càng kỳ quặc phức tạp rồi! Như thế nào một
kiện dân án nho nhỏ vào tay ta lại xuất hiện nhiều chuyện thế? Hẳn là
Tam đại nguyên lão đã sớm đoán được sự tình ở trong đó, mới để cho kẻ
đáng thương ta đi dò đường? Mẹ kiếp đều là gian nhân đem lão tử làm
bia đỡ đạn. Xem ra việc này, khẳng định đơn giản, ta thay họ chuẩn bị
biện pháp là chuyện tất yếu.
Hai người vừa đi vừa nói, Mặc Y chen vào một câu nói:
- Phạm tiên sinh nha, ta cảm thấy thế nào có đôi khi cũng trách không
được Lý tướng quân chửi, mắng ngươi, ha ha! Ngươi có chuyện thì cứ nói
thẳng đi, lại còn vòng vo tam quốc mãi.
Phạm Thức Đức sững sờ một chút, hắn cười nói:
- Mặc Y cô nương giáo huấn chí phải, lão hủ, Thật sự là quá mức khoe khoang cổ hủ rồi.
Trong lúc nhất thời, ba người ngược lại lộ ra vẻ chẳng có mục đích rồi, Phạm Thức Đức thấp giọng nói:
- Đại nhân, hiện tại muốn đi xem Bảo Long Đạo hay không?
Tần Tiêu lắc đầu:
- Hiện tại không nên đi là tốt hơn. Những chuyện chúng ta biết rất ít,
vạn nhất đánh rắn động cỏ, làm cho người ta chó cùng rứt giậu, vậy không ổn rồi! Hoặc là nói bản án cũng có khả năng không có một chút quan hệ nào cùng bên kia? Chúng ta chẳng phải là tự tác tiểu nhân để người nắm
thóp sao? Hay là chờ Bùi Huyện lệnh xem sao rồi quyết.
Tần Tiêu không thể tự chủ ngửa đầu nhìn trời, trong lòng lại có một ít
ấm ức: quan vị nhỏ bị lừa dối như thế đó. Lần này về Trường An so với
Giang Nam thật đúng là Thái Bình Dương cùng ao nhỏ rồi. Ta chỉ nên cầu
thắng trong ổn, không thể ra hiểm chiêu rồi. . .
Ba người đi lại trò chuyện, không tự giác đã tới đường cái Chu Tước.
Trên đường cái rộng hơn trăm mét, dòng người xe ngựa náo nhiệt, cảnh
tượng phồn vinh.
Tần Tiêu phóng mắt thấy có thể so với đô thị thế kỷ 21 của thế giới hiện đại, trong lòng xuất hiện một cảm giác bất lực. . Đối với toàn bộ
Trường An, triều đình, đủ loại quan lại mà nói, chính mình thật sự là
quá nhỏ bé. bản án này nếu thật sự liên quan đến những người này... Đến
lúc đó chỉ sợ thật sự sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
Phạm Thức Đức đi theo Tần Tiêu hồi lâu, hắn đã luyện được bổn sự quan sát nét mặt, lúc này hắn nói nhỏ :
- "Đại nhân, ty chức có câu đường đột không biết có nên nói hay không.
Mặc Y cười khẽ:
- Phạm tiên sinh lại muốn quanh co lòng vòng rồi. Ngươi biết rất rõ ràng, đại nhân sẽ nói rằng: Phạm tiên sinh mời nói.
Tần Tiêu cười khẽ hai tiếng gật đầu.
Phạm Thức Đức vội ho một tiếng, thấp giọng nói:
- Đại nhân đã biết án này trọng đại liên quan đến nhân vật không thể
trêu vào. Vậy có nên cân nhắc ... Rời khỏi chuyện này, giữ mình cho tốt, đừng điều tra nữa? Hoặc là lướt qua thì dừng lại, mọi thứ không cần
điều tra sâu như vậy. Dù sao lúc ấy, có hoàng đế là chỗ dựa cho đại
nhân, nhưng hiện tại tình hình này đã khác nhau rất lớn...
Tần Tiêu hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Phạm tiên sinh, ngươi nói những điều này, ta làm sao không có nghĩ
qua. Nhưng mà trên thực tế, từ một khắc này làm Thiếu Khanh Đại Lý Tự
thì ta đã thì không có đường lui rồi. Nếu cái án này thật sự liên quan
đến nhân vật cấp quan trọng trong triều thì đám người không có lý do
không biết ta đã tra đến trình độ nào. Nói thí dụ như, ta buổi sáng hôm
nay đi Bách Linh Lung, sau đó lại phái người đi thăm dò nữ tử trên danh
sách, cuối cùng lại đi trong nội cung, tiến vào Hồng Lư Tự. Nếu như ta
là bọn hắn, tất nhiên biết Tần Tiêu đã tra ra được những gì, cho dù ta
vào lúc đó thu tay lại. Đám người cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Thà rằng
sai giết ngàn người, cũng không thể làm cho một người lọt lưới. Tánh
mạng của chúng ta, đối với bọn họ thật sự mà nói chẳng là cái gì. Một
loại khác tình huống chính là, bổn án căn bản chính là chưa nói tới quan hệ gì với bọn họ, những gì ta thấy chỉ như sương mù biểu hiện giả dối
bên ngoài. Nếu ta hiện tại lùi bước. Thứ nhất Đại Lý Tự, Hình bộ bên kia không cách nào ăn nói, thứ hai đắc tội Tam đại nguyên lão. Loại hậu quả này so với cái trước tựa hồ cũng không khá hơn chút nào. Vì thế, ta
hiện tại chính là đâm lao phải theo lao. Muốn bình yên thoát thân, chỉ
có thể kiên trì hướng phía trước đi. Bất kể là kết quả như thế nào thì
sự tình đến cuối cùng đều có lẽ sẽ là một kết cục không tầm thường.