Mồ hôi trên trán của Tần Tiêu lăn xuống, tức giận mở to mắt nhìn qua hắc y nhân, nói:
- Được rồi, đối với người sắp chết như ta thì ngươi nên nói vài câu đi.
Hắc bào nhân cười lạnh vài tiếng, nói:
- Hổ lão quái nói không sai, lòng hiếu kỳ của ngươi rất mạnh. Hắn hình
như đã nói qua với ngươi rồi, biết quá nhiều bí mật chỉ khiến ngươi chết sớm hơn thôi, nhưng ngươi lại không nghe lời của hắn!
- Là ngươi giết Hổ Vạn Cầu?
- Hắn?
Hắc bào nhân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đó là phản đồ, còn chưa xứng để ta động thủ. Ta thậm chí hoài nghi vì
sao người kia lại phái ta đi đối phó mao đầu tiểu tử như ngươi, chẳng
phải là giết gà dùng đao mổ trâu sao. Ta còn cho rằng có thể chiến một
trận thống khoái với Võ Trạng Nguyên cơ đấy, không nghĩ tới lại giải
quyết ngươi nhanh như vậy. Ai, thất vọng, thất vọng quá!
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn qua hắc bào nhân:
- Nếu ngươi không sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này, ta đã một chưởng bổ chết ngươi rồi.
Hắc bào nhân cười ha ha:
- Ngây thơ! Quá ngây thơ! Sinh tử tương bác binh bất yếm trá, chỉ có sống sót mới là người thắng. Ngươi cho rằng thế nhân đều giống như Hổ Vạn
Cầu là lão cổ hủ sao, luôn mồm đạo đức nghĩa khí sao? Ta cho ngươi biết, thứ này hiện tại đã không đáng tiền, quá hạn rồi, biết không?
Tần Tiêu phát hiện cho dù thời điểm cười to thì không thấy cổ và cằm của hắc bào nhân này có động đậy.
- Được rồi, cho dù ngươi là đúng.
Tần Tiêu không thể làm gì nói ra.
- Trước khi chết ta chỉ muốn biết rốt cuộc các ngươi là tổ chức gì, các ngươi chiếm giữ ngọn núi lớn này có mục đích ra sao?
Hắc bào nhân đem kiếm đặt lên cổ của Tần Tiêu, trêu tức lắc lắc vài cái, trầm giọng nói:
- Cho dù ngươi đã là người chết thì ta cũng không nói cho ngươi biết quá
nhiều. Vì để ngươi chết được an tâm ta chỉ có thể nói cho ngươi biết
chúng ta gọi là ‘ Hỏa Phượng ’, thay trời hành đạo a. Ta còn có thể nói
cho ngươi biết chủ nhân nhà ta liệu sự như thần, biết rõ ngươi không tin mấy tên thủ hạ quá nhiều, sẽ tự thân đi trước nhận lấy cái chết!
Tần Tiêu thở dài một hơi:
- Không hơn? Vì cái gì ngươi nhỏ mọn như vậy, với người sắp chết như ta
không nói nhiều hơn vài câu chứ, muốn cho ta mang theo nghi kỵ mà chết
thì tốt sao. Tốt xấu gì cũng cho ta biết rõ ‘ chủ nhân nhà ngươi ’ là
thần thánh phương nào a? Hắn hiểu ta như vậy, chúng ta còn có thể thành
tri kỷ cũng không chừng.
- Sắp chết đến nơi còn dám ba hoa!
Hắc y nhân vừa quát:
- Tục danh của chủ nhân ta há lại cho loại người như ngươi nghe được?
Ngươi an tâm lên đường đi! Đến âm phủ địa phủ nói không chừng Diêm vương gia sẽ nói cho ngươi biết chút tin tức.
- Ai, số ta mệnh khổ mà...
- Đây cũng là số mệnh của ngươi thôi.
Cổ tay trái của hắc bào nhân run lên, âm thanh âm trầm.
- Tiễn ngươi lên đường sớm ta cũng phải trở về phục mệnh!
Mũi kiếm nhanh quay ngược trở lại đâm thẳng vào cổ của Tần Tiêu!
Hắc bào nhân đang chuẩn bị phát ra nụ cười thoải mái thì đột nhiên kinh sợ, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt!
Bởi vì kiếm của hắn đã bị Tần Tiêu duỗi hai chỉ kẹp lại lần nữa.
Hơn nữa thân thể Tần Tiêu đang chậm rãi đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt cười lạnh nhìn qua hắn.
Toàn thân hắc bào nhân đổ mồ hôi lạnh, lỡ lời cả kinh kêu lên:
- Ngươi làm sao có thể?
- Làm ngươi thất vọng?
Khóe miệng của Tần Tiêu nhếch lên nụ cười lạnh vui vẻ, lập tức đưa tay lên,
trong hai đầu ngón tay kẹp lấy kim châm mảnh như lông trâu.
- Độc Hỏa Trúc Xà Nhi nha, không nghĩ tới lại bị ta bắt được.
Trong nội tâm thầm nghĩ: là ngươi may mắn hay bất hạnh đây? Thời điểm đi bộ
đội tốc độ phản ứng chính là mục huấn luyện trọng điểm trong trọng điểm, đứng nguyên tại chỗ tránh né phi đao phải luyện tới hai giờ đấy, ha ha, mấy cây phi châm như lông trâu này coi là cái gì!
- Ngươi là quái vật!
Hắc bào nhân giận dữ, nhanh chóng rút trường kiếm thoái lui, chỉ mấy bước
chân đã cách xa mấy mét, thân thể có chút run lên nhìn qua Tần Tiêu.
Tần Tiêu cười ha hả, hắn hứng thú nhìn qua hắc bào nhân:
- Quả nhiên là nữ thích khách! Xem ra công phu nói bụng (phúc ngữ) của ngươi luyện cũng không tệ!
Hắc bào nhân quá sợ hãi, không tự giác dùng tay che miệng của mình lại, lại sờ lên mặt nạ đồng lạnh như băng, thở hổn hển kêu lên:
- Nữ nhân thì thế nào? Hôm nay không giết ngươi thì ta đâm đầu vào vách đá chết đi.
Giọng nói vang lên thì thân hình hắc bào nhân lại nhảy lên giữa không trung,
cả người mang kiếm hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng tới Tần Tiêu.
Tần Tiêu có chút lắc đầu:
- Thế nhưng mà ta không đánh nữ nhân.
Mũi chân điểm một cái rút lui hơn mười bước, ngang nhiên đứng sừng sững trên vách đá, nhàn nhạt nhìn qua hắc bào nhân.
Hắc bào nhân một kích thất thủ thì mũi kiếm lướt trên mặt đất một và cả
thân thể xoay tròn, chuôi trường kiếm màu đỏ này như biến thành con rắn
đem toàn thân Tần Tiêu bao phủ vào trong.
Tần Tiêu hơi thở dài
một hơi, lần này không lùi mà tiến tới, lao thẳng về phía hắc bào nhân.
Lúc sắp bị một kiếm đâm thủng thì Tần Tiêu vặn người quay ngược trở lại, khó khăn lắm mới lách ra khỏi kiếm ảnh của hắc bào nhân..
Hắc bào nhân đứng trên vách đá Tần Tiêu vừa đứng nhìn xuống, toàn thân phát run:
- Phi Tiên Bộ... Ma Vân Chưởng, Phi Tiên Bộ! Ngươi thật sự học được võ
công trong truyền thuyết này sao! Vì sao ngươi chỉ trốn tránh không so
chiêu với ta?
Tần Tiêu đứng cách đó không xa, trên tay vuốt vuốt lông vũ mảnh màu đen, cười ha hả, nói:
- Bởi vì ta còn chưa biết được tin tức từ trong miệng của ngươi, chưa đạt được tình báo ta cần thì ta sẽ không giết ngươi.
Hắc bào nhân nhìn thấy lông vũ màu đen trong tay Tần Tiêu thì sợ hãi không
biết hắn động thủ vào lúc nào, hắn lấy lông vũ trên người của mình khi
nào thế?
Hắc bào nhân chậm rãi lui hai bước, ngơ ngác lắc đầu:
- Ngươi... Ngươi không phải người! Ngươi là quỷ! Ngươi thật đáng sợ!
Đúng lúc này dưới núi truyền tới âm thanh xôn xao.
- Tần đại nhân ở đó!
- Có thích khách!
- Các huynh đệ, cùng lão Lý ta xông lên đi, bắt lấy tên thích khách kia.
Hắc bào nhân thả người nhảy lên vách núi, sau lưng lưu lại dư âm lờ mờ.
- Tần Tiêu, ta tới tìm ngươi! Sỉ nhục hôm nay ta sẽ hoàn lại gấp trăm lần.
Tần Tiêu cười nhẹ đi đến bên vách núi, cầm lấy hai lông vũ đưa lên mũi ngửi ngửi, đáp lại nói:
- Tùy thời xin đợi đại giá!
Lập tức trầm thấp lẩm bẩm: nếu ngươi không tới ta ngược lại sẽ có chút sốt ruột và thất vọng đấy.
Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn mang theo một đám binh sĩ vọt tới trước mặt Tần Tiêu, ngay ngắn hỏi:
- Đại nhân, thích khách đâu rồi?
Tần Tiêu dương dương tự đắc, nói:
- Chạy rồi.
Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn hai mặt dò xét một hồi trầm mặc không nói.
Tần Tiêu quay người đi tới trước vách đá, đối diện với nó là một cái gờ.