Nhất thời nghĩ không ra nên Tần Tiêu cảm giác có chút khốn đốn, xoay
người nằm chết dí trên giường, vuốt vuốt vàng và khế đất trong tay,
không khỏi cười rộ lên:
- Xem ra làm quan cũng không có uổng phí
a, lấy lão bà còn được tặng nhà và tiền. Tay không bắt sói, tiền này có được thật dễ dàng. Chỉ có điều nếu ta thật sự đần độn u mê thu tiền
này, lấy được lão bà tiện nghi, cái mạng nhỏ của ta tùy thời cũng xong
rồi.
Đúng lúc này cửa ra vào có động tĩnh, Phạm Thức Đức ở bên ngoài nói nhỏ:
- Đại nhân đã ngủ chưa?
Tần Tiêu xoay người ngồi dậy:
- Phạm tiên sinh vào đi.
Phạm Thức Đức đẩy cửa vào, quay người kéo cửa lên, đi đến bên người của Tần Tiêu, trầm thấp nói ra:
- Đại nhân, ngươi đã đáp ứng Ngô đại nhân?
- Đáp ứng cái gì?
- Lấy Ngô tiểu thư nha!
Tần Tiêu sững sờ cười một cái, gật gật đầu:
- Đúng rồi, đáp ứng. Ngươi xem đồ cưới rất nghiêm túc đấy.
Phạm Thức Đức cả kinh nói:
- Đại nhân, cái này... Đại nhân hẳn không nghĩ tới trong đó có quỷ hay sao?
Tần Tiêu cố tình kinh ngạc:
- Có quỷ? Có quỷ gì? Nam hôn nữ gả chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Hẳn là Phạm tiên sinh phát hiện dấu hiệu gì không bình thường à?
Phạm Thức Đức biểu lộ ngưng trọng vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu:
- Hạ quan chỉ là cảm giác... Cảm giác có chút không tầm thường bỏ đi, nhất thời cũng không có manh mối gì.
Lập tức xoay mặt cười cười:
- Nếu đại nhân đã đáp ứng hôn sự này, hạ quan cũng chúc Hạ đại nhân kết
lương duyên! Ta làm bà mối xem như đã định rồi. Vừa rồi ta cũng từ chỗ
của Ngô đại nhân nhận được không ít chỗ tốt.
- Ngươi, bà mối, chỗ tốt?
Tần Tiêu có chút dở khóc dở cười, nói:
- Ngươi được chỗ tốt gì?
Phạm Thức Đức cười ha hả, nói:
- Trăm lượng vàng nha! Lần này cũng không có phần của hắc đản, ha ha...
Trong nội tâm Tần Tiêu ác hàn: tốt cho Phạm Thức Đức, một trăm lượng vàng đã
bán lão tử! Hắc đản? Đúng rồi, thằng này bây giờ đang ở làm gì vậy,
cũng không biết chuyện hắn làm đã như thế nào rồi! Ta đang bị người ta
nhìn chằm chằm vào, có hành động gì người ta cũng biết được rõ ràng. Xem ra chỉ có thể trông cậy vào hắc đản nhân phẩm bộc phát, hắn bề ngoài
như Trương Phi nhưng trong cái khó sẽ ló cái khôn, nghĩ ra chút biện
pháp tốt đem tấu chương đưa tới Ngạc Châu, đưa đến Trường An. Ai! Vì cái gì ta không thể phát minh ra điện thoại, đồ vật thần kỳ như điện thoại
gì sao lại không xuất hiện thời này? Hận a...
Sáng sớm ngày hôm
sau Tần Tiêu vừa mới tỉnh ngủ, Ngô Hưng Quốc đã gõ cửa. Sau khi vào
phòng Ngô Hưng Quốc nhìn qua Tần Tiêu cười nói:
- Chúc mừng đại nhân, ba ngày sau chính là ngày hoàng đạo, rất thích hợp kết hôn!
Trong nội tâm Tần Tiêu rùng mình: ba ngày!
Ngô Hưng Quốc nhìn thấy sắc mặt của Tần Tiêu thì hồ nghi, nói:
- Như thế nào, đại nhân là ngại quá sớm?
Tần Tiêu "A..." Một tiếng, nói ra:
- Là có chút vội vàng. Nhưng mà cũng trước ngày tế tổ thanh minh, như
vậy cũng tốt. Ngô đại nhân, lần này phải làm phiền ngươi rồi, thu xếp
chút việc vặt này.
Ngô Hưng Quốc cười cười, nói:
- Đại
nhân, kỳ thật cũng không cần thu xếp cái gì. Trang viên trong Giang Châu đã có, còn dụng cụ tiệc cưới thì chuẩn bị rất nhanh, chỉ đợi tới ngày
đó cho đầu bếp nấu ăn và bày tiệc rượu là có thể.
Tần Tiêu hơi có chút kinh ngạc: nói như vậy những người này đã sớm chuẩn bị xong việc
này? Chẳng lẽ bọn chúng đoán được ta sẽ đáp ứng hôn sự này? Trách không được Ngô Hưng Quốc liên tục thúc dục ta đi tới Ngạc Châu này... Xem ra
Phượng tỷ này là một đối thủ không đơn giản nha, không ngờ tính toán ta
sít sao như vậy! Hừ, ta ngược rất muốn tận mắt nhìn thấy nàng ta.
Ngô Hưng Quốc tiếp tục nói:
- Đại nhân, nếu là đón dâu thì giờ nào cũng tốt, diễn trò cũng thế, án
theo phong tục nơi này thì đại nhân sinh ra ở Giang Nam, nên biết một
ít. Phàm là cưới vợ gả nữ phu gia (nhà chồng) phải xuất phát trước, con
ngựa cao to mang theo kiệu hoa tới nhà gái, đem nữ tử đón trở về, đây là đón dâu. Nếu không ta thấy đại nhân hôm nay tạm thời đi tới trang viện ở Giang Châu, sau ngày mai lại tới phủ Thứ Sử đón dâu nhé? Trang viện này xây ở ven hồ Giang Châu, dọc theo Trường Giang mà xuôi dòng ra biển
không có trở ngại gì. Mà ngược dòng đi thì cũng lắm là sáng mai cũng tới nơi. Ngày kia thì cử hành tiệc cưới trong trang viện, trong khi sáu
ngày sau vừa vặn là tới thanh minh, đã trước ngày tế tổ...
Nghe
Ngô Hưng Quốc nói liên miên cằn nhằn không dứt, trong lòng Tần Tiêu có
chút không nén được giận, mắng thầm: hành trình mấy ngày này đều do các
ngươi an bài, có khác gì giam lỏng ta sao? Nhưng mà suy nghĩ cho đại cục ta trước tạm chịu đựng, ngày sau lại tính sổ với các ngươi!
Tần Tiêu làm ra bộ dáng thờ ơ, thậm chí có chút không kiên nhẫn nói:
- Những chuyện này cứ do đại nhân an bài. Nơi nào cũng có quy củ lễ nghi
giáo hóa, dù sao ta dốt đặc cán mai nên làm cái gì thì phải làm cái đó.
Nhìn thấy sắc mặt của Tần Tiêu có chút bất thiện, Ngô Hưng Quốc cũng không
dong dài lắm điều nữa, thức thời lui ra ngoài, gọi nha hoàn mang nước ấm tới cho Tần Tiêu.
Trong đầu Tần Tiêu buồn bực suy tư một hồi, chạy đến gian phòng của Phạm Thức Đức kêu ra, đóng cửa phòng.
Hai người ngồi vào bàn, Tần Tiêu nhìn Phạm Thức Đức hỏi:
- Phạm tiên sinh, ta nhớ được lúc vừa tới Giang Nam ta có hỏi qua ngươi
về lịch sử văn nhân của Ngạc Châu. Ngươi lúc ấy nói Ngô Hưng Quốc là
bảng nhãn thi đình năm Quang Trạch nguyên niên, bởi vì bao năm qua có
chiến tích nổi bật nên ba năm trước đây do Tư Mã Sa Châu điều nhiệm tới
Ngạc Châu, có phải không?
Phạm Thức Đức nói:
- Đúng vậy. Đại nhân nhớ rõ không sai.
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm cân nhắc: Quang Trạch nguyên niên ( công
nguyên năm 684 ), đây không phải là lúc Từ Kính Nghiệp tạo phản à, thời
điểm này không phải huyên náo hung nhất sao? Ngô Hưng Quốc còn nói cho
ta biết hắn lúc ấy ở Dương Châu làm tiểu quan và theo chân Từ Kính
Nghiệp phản nghịch, tại sao hắn còn phân thân chạy đi tham gia khoa cử?
Hơn nữa không có công danh thì sao làm quan?
Đột nhiên trong nội tâm Tần Tiêu sáng ngời lên, nói:
- Phạm tiên sinh, ngươi xác định ngươi nhớ rõ đúng không?
Phạm Thức Đức có chút giật mình nhìn qua Tần Tiêu:
- Hạ quan khẳng định tuyệt đối không sai. Hạ quan từng nhậm chức ở Lại
Bộ, chức quan của hạ quan là quản lý hồ sơ, cũng phải nắm rõ quan viên
ngoài Thứ Sử các nơi, tuy nói không phải rõ như lòng bàn tay nhưng ít
nhất nhớ rõ bảy tám phần. Hơn nữa hạ quan trước khi cùng đại nhân tới
Giang Nam vì sợ đại nhân ngày sau có việc cần hỏi còn cố ý đi Lại Bộ
tham tường hồ sơ quan lại Giang Nam. Như thế nào, đại nhân có chỗ nào
không đúng sao?
Trong nội tâm Tần Tiêu vui vẻ, vội vàng nói:
- Tiên sinh trước đừng hỏi những chuyện này. Nhanh nói với ta Ngô Hưng Quốc này hai mươi năm qua làm quan thế nào.
Phạm Thức Đức ngạc nhiên ngốc ngẩn ngơ, thanh hắng giọng, nói ra:
- Sau thi đình Quang Trạch nguyên niên thì Ngô Hưng Quốc tự thỉnh tiến
tới Quân Châu, khi đó làm bát phẩm huyện úy; ước chừng bảy năm sau điều
nhiệm tới Phòng Châu, được Tư Mã của Phòng Châu điều nhiệm làm Đại Phu,
từ thất phẩm...