Trong nội tâm của Quan Thiết Sơn sinh nghi, kéo cửa khoang ra thì tức giận một hồi.
Trong khoang thuyền Tần Tiêu ôm một vò rượu, hắn ngã bốn vó nằm trên giường,
lúc này đang ngáy khò khò. Mà tiểu tốt đi vào bóp chân cho Tần Tiêu cũng ôm một vò rượu gục xuống bàn ngủ.
Quan Thiết Sơn nổi giận đùng đùng đi vào, đi lên đá một cước vào mông của Cao Tiên Chi.
Cao Tiên Chi hoàn toàn bị đau mà tỉnh táo lại, cuống quít quỳ một bên:
- Tướng quân thứ tội! Đại nhân lệnh cho tiểu nhân uống rượu, tiểu nhân không dám không theo!
- Cút ra ngoài!
Quan Thiết Sơn nghiến răng nghiến lợi hạ giọng, trong nội tâm âm thầm nổi
giận mắng: vô danh tiểu tốt đáng giận! Ta đường đường đại tướng ở ngoài
ăn không khí, ngươi ở trong khoang tàu có lò sưởi cùng đại nhân uống
rượu ăn thịt, thật sự là tức chết ta mà!
Ngủ ở trên giường Tần Tiêu đã sớm tỉnh lại, trong nội tâm lúc này cười trộm: Quan Thiết Sơn, tướng mạo và nhân phẩm có vấn đề.
Tần Tiêu làm bộ duỗi lưng mỏi mệt, ngáp:
- Aha Hàaa... Quan tướng quân, đến sao?
Quan Thiết Sơn kiềm nén lửa giận:
- Hồi bẩm đại nhân, thuyền đã ngừng lại được một nén hương rồi. Hiện đã
tới bờ hồ Bành Lễ, cách trang viên của đại nhân chừng ba dặm lộ trình.
Tần Tiêu lười biếng đứng lên, lắc lắc cái đầu:
- Ồ, tiểu tốt tửu lượng khá kia đâu rồi? Ah, vốn định gọi Quan tướng quân vào đây cùng uống rượu với bổn quan, lại lo lắng tướng quân say rượu bỏ lỡ công vụ, vì vậy đành phải lôi kéo tiểu tốt uống rượu.
Trong cổ họng của Quan Thiết Sơn rung động cố nén tức giận xuống, hắn cố nặn ra nụ cười trên mặt, nói:
- Đại nhân lo lắng thật đúng. Quan mỗ công vụ trên người không được uống rượu. Đại nhân, thỉnh rời thuyền.
Tần Tiêu lung la lung lay đi ra của khoang, kéo Quan Thiết Sơn lại, nói:
- Đem tiểu tốt vừa rồi lại đi cho ta. Ta có việc cần nhờ hắn làm.
Quan Thiết Sơn sững sờ, trong ánh mắt hiện ra một tia thần sắc mập mờ, nói:
- Đại nhân có việc giao cho mạt tướng là được.
Tần Tiêu nhìn qua hắn, nói:
- Như thế nào, bổn quan có chuyện phải làm còn phải được ngươi cho phép
sao? Đi, gọi tiểu tốt kia làm chân chạy cho ta, đi tới Ngạc Châu. Vừa
rồi bổn quan đi rất gấp nên quên mang theo quan ấn công văn và tiền bạc
khen thưởng cho hạ nhân rồi.
Trong nội tâm thì mắng thầm: ngươi
cứ an tâm làm Quan Thiết Sơn đi, cần gì phải làm ra thần sắc mập mờ như
vậy? Hẳn là cho rằng ta cùng với Cao Tiên Chi là long dương a, chơi cái
gì BL? Ta nhổ vào! (Long Dương là gã Gay nổi tiếng thời chiến quốc)
Quan Thiết Sơn cuống quít nói:
- Mạt tướng sao dám! Mạt tướng làm theo là được!
Sau khi rời thuyền thì bọn người Tần Tiêu trở mình lên ngựa. Cao Tiên
Chi ngồi lên ngựa chắp tay thi lễ với Tần Tiêu cùng Quan Thiết Sơn:
- Tần đại nhân, Quan tướng quân, tiểu nhân đi!
- A..., đi nhanh về nhanh, đừng làm rơi đồ đấy.
Tần Tiêu thuận miệng nói ra, lập tức vẫy vẫy roi ngựa giục ngựa chạy thẳng, trong nội tâm nói thầm: Cao Tiên Chi, lần này phải vất vả ngươi rồi.
Nhất định phải thay ta đi Ngạc Châu tìm được Lý Tự Nghiệp!
Quan
Thiết Sơn cưỡi ngựa dẫn đường đi trước tiên, dọc theo bờ sông chậm rãi
đi tới nhánh sông khác, đi chừng nửa tiếng thì nhìn thấy trước mặt là
một trang viên lớn.
Quan Thiết Sơn nói:
- Đại nhân, đến rồi. Đây chính là trang viên của đại nhân, vừa mới làm xong, chưa có tên gọi.
Tần Tiêu xoay người xuống ngựa, đem roi ngựa tiện tay ném cho tiểu tốt, khóe miệng cười cười, nói:
- Không tệ. Rất có khí thế, hợp với tính khí của ta, còn tên sao, gọi là Sở Tiên sơn trang, như thế nào?
- Diệu!
Quan Thiết Sơn xoay người xuống ngựa, đi đến bên người Tần Tiêu, nói:
- Tuy mạt tướng là kẻ vũ phu, nhưng mà nghe được cảm thấy tên này rất hay!
Tần Tiêu cười ha hả, trong nội tâm nghĩ thầm: nịnh hót! Nhưng mà được người ta vuốt mông ngựa trong nội tâm cũng rất thoải mái!
Tần Tiêu chậm rãi bước đi, nhìn thấy trang viên này chiếm diện tích hơn
trăm mẫu, trong nội tâm thì thổn thức: trách không được những kẻ làm
quan kia đều muốn tham ô nhận hối lộ. Mắt thấy lấy một trang viên lớn
như vậy chỉ bằng vài cái gật đầu, trong nội tâm Tần Tiêu cũng nghĩ nhiều thứ, mọi người ai không động tâm với tiền tài chứ! Chiếm diện tích trăm mẫu thì vô cùng rộng lớn a, không sai biệt lắm khoảng mười sân bóng đá! Chậc chậc! Riêng khế đất này cũng có giá trị mười vạn quan ngân đấy!
Ngô Hưng Quốc lại đưa vàng cho ta, so với trang viên nay chính là dân
chơi gặp thứ thiệt.
Đến gần trang viên thì mấy thợ thủ công đang
đánh bóng mài giũa ngọc thạch ở cổng, nhìn thấy bọn người Tần Tiêu đã
đến nhao nhao quỳ xuống hành lễ, một người trong đó nói:
- Xin hỏi đại nhân, trang viên này dùng tên là gì? Thảo dân đang đợi làm tên của trang viên đấy!
Quan Thiết Sơn nói:
- Đại nhân nói trang tên là ‘ Sở Tiên sơn trang ’. Lập tức động thủ khắc chữ, không được sai sót!
Tần Tiêu vỗ vỗ con nghê cao gần bằng người bằng đá cẩm thạch trắng, quả
nhiên là đá cẩm thạch tốt nhất điêu khắc mà thành! Sau đó tiếp tục đi
vào trong trang viên. Đập vào mắt nhìn thấy đá xanh làm đường, lưu ly
đình lan. Hai bên đường trồng nhiều kỳ hoa dị thảo, đi vào lối nhỏ như
đi vào cánh rừng, tiếng chim uyển uyển thánh thót, hương hoa thơm ngát
quanh mũi. Một cái hồ nhỏ đang có một ít nhân công tụ tập, bên bờ phần
lớn là dùng đá Thái Hồ xây thành hòn non bộ thú ngẫu. Vắt ngang trên hồ
nước là hành lang gấp khúc và thủy đình, mái ngói sơn hồng, hết sức xa
hoa cùng tinh xảo. Bên phải là hoa viên, màu xanh hoa cỏ hoa hồng thiên
hình vạn trạng. Trong trang viện cũng phân thành ba khu nhà, lớn nhất có mái cong các cuốn, khí thế bất phàm. Chính giữa có một khối bảng hiệu
tên là "Lăng Vân Cư" . Hai tòa nhà đằng sau đại khái là phòng trọ cùng
địa phương nô bộc làm việc tay chân nghỉ ngơi.
Tần Tiêu chậm đi
dạo quanh trang viên, thỉnh thoảng nhịn không được tán thưởng ở lối ra.
Một trang viên này ít nhất giá trị năm mươi vạn lượng lạc. Xem ra tổ
chức Hỏa Phượng này cũng có bổn sự, ra tay hối lộ cũng có giá trị xa xỉ
kinh người.
Tần Tiêu đi đến trước Lăng Vân Cư ở một cánh cửa sơn
sơn thiếp vàng kia có mấy chục nha hoàn bộc nô đang quỳ rạp xuống đất.
Đi đầu có một nữ tử cao gầy thân mạc nhung trang đi ra, nhìn Tần Tiêu ôm quyền thi lễ:
- Mạt tướng Mặc Y, đại biểu chủ nhân nhà ta cung nghênh Tần đại nhân!
Chúng nha hoàn nô bộc cùng quỳ lại, nói:
- Bái kiến đại nhân!
- Mặc Y?
Tần Tiêu nhíu mày suy tư một hồi, đánh giá nữ tử ngũ quan tinh xảo này, một thân khí khái hào hùng bành trướng, nói:
- Chúng ta lại gặp nhau. Ngươi có một thanh kiếm tốt.
Mặc Y có chút sững sờ, lập tức hơi xấu hổ cúi đầu xuống:
- Đại nhân thật sự là hảo nhãn lực, tính dễ nhớ! Mặc Y bội phục! Đại nhân, chủ nhân đang ở hậu đường đợi ngài, mời!
Tần Tiêu gật gật đầu, lấy hai mãnh lông vũ thiên nga đen lần lượt đưa tới
trước mặt của nàng, ra vẻ ngả ngớn chuyển động vài cái, nói:
- Của ngươi trả lại cho ngươi. Ngươi bây giờ không mang theo cái mặt nạ đồng xanh kỳ quái kia, trông tốt hơn nhiều lắm.
Dứt lời ngẩng đầu cười ha hả, sải bước đi tới hậu đường.