- Người Bắc Địch xưa nay đa nghi, cho dù Đôn Dục Cốc là hồ ly,
lần này cũng không thể không trúng kế! Chúng ta nhất định phải làm cho
Hề cùng Khiết Đan đánh nhau nội bộ, sau đó tranh thủ mua chuộc Hề tộc
vào tay. Cứ như vậy chúng ta chẳng những thiếu đi địch nhân, còn nhiều
thêm một người giúp đỡ. Hừ, đây gọi là rút củi dưới đáy nồi!
- Diệu tai diệu tai, đại soái quả nhiên là tài tướng soái, nắm giữ toàn cục, bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngàn dặm!
Kim Lương Phượng cười to nói:
- Thật không dám giấu diếm, kỳ thật ty chức cũng một mực suy tư vấn đề
này, chỉ cần làm cho người Bắc Địch tự loạn, chúng ta có thể ở giữa
tranh thủ. Không nghĩ tới đại soái còn trước ty chức một bước, nghĩ ra
diệu kế như thế! Lần này hành động của chúng ta đại khái chỉ là cướp
giật cùng gây rối, không cần phải thực sự đánh tới Doanh Châu. Người Bắc Địch lúc này đang nghĩ muốn xuôi nam xâm nhập, nhưng sẽ thật không ngờ
bị chúng ta dùng thủ đoạn “dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân” đi đối phó
bọn hắn!
Trong tay Tần Tiêu cầm một lá cờ nhỏ cười lạnh nói:
- Ta chính là muốn cho người Bắc Địch nếm thử đồ vật của mình bị cướp đi
là mùi vị thế nào! Lý Tự Nghiệp, Đỗ Tân Khách, hiện tại các ngươi hiểu
được dụng ý của ta sao? Nhớ lấy, dân chúng Hề tộc không thể giết một
người. Hơn nữa cứ thả ra lời nói, nói bổn soái phụng ý chỉ triều đình,
chiêu an Hề tộc, tiêu diệt Khiết Đan! Đến lúc đó phàm là dê bò của Hề
tộc, toàn bộ buông tha, cho bọn hắn quay về bản thổ bộ lạc. Phàm là
người Khiết Đan, tịch thu toàn bộ dê bò, nếu có người phản kháng, giết!
- Tuân lệnh!
Lý Tự Nghiệp cùng Đỗ Tân Khách vui mừng nghiêm túc đón lệnh.
Tần Tiêu hừ lạnh hai tiếng, thản nhiên nói:
- Chúng ta dùng chiến thuật đánh du kích, gây rối cho bọn hắn vĩnh viễn
không ngày yên tĩnh, chính mình lui về bản thổ mà bảo hộ quê hương đi.
Một lần gây rối không đủ, chúng ta đổi lại cướp giật nhiều lần, thẳng
tới khi nào người Khiết Đan tự mình buông tha thổ địa gần bên Doanh
Châu, chạy về phương bắc! Đến lúc đó muốn lấy Doanh Châu thật dễ như trở bàn tay, căn bản không phí một người!
Dứt lời, Tần Tiêu run cổ
tay, một mặt cờ nhỏ màu đỏ chuẩn xác cắm lên Doanh Châu trên sa bàn, run rẩy bần bật, hết sức bắt mắt.
Nhiệt huyết trong lòng mọi người đều sôi trào lên.
Kim Lương Phượng lại nói:
- Kế sách của đại soái mặc dù thật hay, nhưng căn bản không đáng tự mình
mạo hiểm suất lĩnh Hổ Kỵ sư ra trận. Trước mắt chúng ta vẫn còn nhiều
người có thể dùng. Lý Giai Lạc, Hoàn Tử Đan, Chu Dĩ Đệ, Thiệu Hoành,
Quách Tri Vận, Triệu Thiết Đầu đều có thể đảm nhiệm việc này. Đại soái
vẫn nên trấn thủ U Châu chỉ huy toàn cục tốt hơn.
Trên mặt Tần Tiêu hiện lên tia cười cao ngạo lẫn thâm ý, không cho phép bài bác:
- Kim Lương Phượng, ngươi cùng Lý Giai Lạc suất lĩnh Tả Kiêu Vệ trấn thủ U Châu, chặt chẽ canh giữ. Nếu có chút biến cố tùy thời ứng biến, nhưng
không được bỏ thành xuất ra. U Châu là căn bản của chúng ta, không thể
mất. Kế hoạch suất lĩnh Hổ Kỵ sư đi hành động, tâm ý của ta đã quyết,
thỉnh tiên sinh không cần nói thêm nữa. Tuy rằng chỉ là một đội kỵ binh, kỳ thật có nhiều chuyện cần tùy thời xử lý, cần chính ta chỉ huy. Hơn
nữa bản thân ta cũng rất muốn gặp mặt vị Lang võ sĩ Khiết Đan Khả Đột Vu kia!
Kim Lương Phượng lắc đầu cười khổ:
- Đại soái gánh
vác hàng ngàn hàng vạn sinh mạng trên thân, trách nhiệm nặng như Thái
Sơn, là cột trụ của cả U Châu lẫn Liêu Đông quân, há có thể hữu dũng vô
mưu tự mình xuất trận? Nếu muốn lâm trận chỉ huy, có thể phái ra đám
người làm tiên phong nghênh địch, ty chức thân là hành quân trưởng sử,
đảm nhiệm trách nhiệm giám quân, không thể không nói nhiều thêm vài câu, xin đại soái thứ tội!
Tần Tiêu thoáng cười:
- Ta biết ý
tốt của tiên sinh. Nếu như vậy thì được rồi, ta sẽ cho Hoàn Tử Đan suất
lĩnh ba trăm thiên binh làm tiên phong mở đường, đảm đương phía trước,
ta sẽ dẫn theo Hổ Kỵ sư tiếp ứng phía sau. Như vậy tiên sinh đã hài lòng rồi chứ?
Kim Lương Phượng bất đắc dĩ nói:
- Hết thảy vẫn do đại soái làm chủ. Ty chức chỉ phụ trách đưa ra đề nghị. Chỉ thỉnh đại soái chớ quên trọng trách của ngài là tốt hơn.
- Yên tâm, trong lòng ta nắm chắc, không có vấn đề gì.
Tần Tiêu nói:
- Bây giờ còn chưa tới thời gian đại chiến, có lẽ chuyến đi này của ta
căn bản không cần động đao thương. Được rồi, hôm nay thương nghị đến nơi đây, sau khi các huynh đệ trở về bắt đầu chỉnh đốn và sắp xếp đại quân, tích cực chuẩn bị chiến tranh! Hôm nay trở đi, mỗi ngày phái ra một
ngàn trinh sát dò hỏi quân tình các vùng đông bắc, thẳng tới gần Đại
Lang Thủy Doanh Châu. Ta phải hiểu rõ chi tiết địch tình, liên tục hồi
báo. Nếu có chút tin tức trọng đại trực tiếp báo cho ta. Tạm quyết định
ba ngày sau đại quân xuất phát!
- Tuân lệnh!
Mọi người cùng nhau lớn tiếng đáp lại.
Tần Tiêu vung tay lên:
- Như vậy tan họp, chư vị huynh đệ trở về làm chuẩn bị.
Đám người Lý Tự Nghiệp lui ra ngoài, chỉ có Kim Lương Phượng ở lại. Tần Tiêu cười cười nhìn hắn:
- Lão lỗ mũi trâu, còn có chuyện gì muốn nói đây?
Kim Lương Phượng mỉm cười:
- Lần này đại soái hành động quân sự nhìn qua giống như có chút trò đùa,
nhưng không biết như vậy có làm cho hoàng đế cùng triều đình vừa lòng
hay không?
- Đương nhiên, bọn hắn sẽ có một màn đủ thỏa mãn.
Tần Tiêu thản nhiên tự đắc nói:
- Thượng binh phạt mưu, ta dùng kế sách quấy rối tập kích tay không bộ
bạch lang thu phục Doanh Châu. Chẳng lẽ tiên sinh nghĩ là không được
sao?
- Có thể.
Kim Lương Phượng gật đầu khẳng định:
- Nhưng có lẽ hoàng đế cùng triều đình đang chờ có chút nóng lòng. Bọn
hắn càng muốn nhìn thấy Liêu Đông quân chúng ta anh dũng chém giết đoạt
lại Doanh Châu. Trước mắt đại soái suất lĩnh mấy vạn người đi ra ngoài,
lại giống như trò chơi chỉ cướp đoạt dê bò cùng dân chúng Bắc Địch. Có
phải đại soái nên chuyên chiết thượng tấu một phen, giải thích với hoàng đế một chút? Bằng không thượng triều sẽ không tránh khỏi có người nói
Liêu Đông quân tiêu cực đãi chiến, qua loa cho xong chuyện chẳng khác gì là trò đùa.
- Mặc bọn hắn suy đoán đi thôi, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
Tần Tiêu chẳng hề để ý nói:
- Trước mắt ta xuất binh có ba điểm tốt. Thứ nhất chỉ dùng đánh du kích
khiến người Khiết Đan đa nghi rời khỏi đông bắc, chúng ta có thể thu
phục Doanh Châu dễ như bỡn. Thứ hai là luyện binh chiến đấu thực tế. Thứ ba là vì làm chăn đệm cho việc định Hề cùng Khiết Đan trong tương lai.
Ngày đó hoàng đế đã hứa cho ta có được quyền lợi tùy thời chém trước tâu sau, ta không cần gặp bất cứ sự tình gì cũng phải dâng tấu giải thích
một phen. Tướng ở bên ngoài, quân mạng có thể không tuân. Ta chỉ cần đem kết quả cuối cùng báo lên đã đủ đổ kín miệng toàn bộ bọn hắn, không
phải sao Kim tiên sinh?
Kim Lương Phượng lắc nhẹ đầu:
- Có một câu ty chức không biết có nên nói hay không.
Tần Tiêu xem thường trừng mắt liếc hắn:
- Có rắm mau thả, đừng theo ta chơi trò từ ngữ kiểu này.