Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 720: Chương 720: Tàn cục hoang tàn. (2)




- Được!

Tần Tiêu đầy mặt tươi cười:

- Nhất định phải đi bái kiến lão phu nhân một chút, đi thăm viếng tẩu tử cùng điệt nhi! Đúng rồi, U Châu trưởng sử Khương Sư Độ cùng lão bằng hữu của chúng ta, Tư Mã Phạm Thức Đức vì sao không thấy?

- Nga, lão cổ hủ kia cùng trưởng sử đại nhân mấy ngày trước đã đi theo Tang Kiền Hà cùng đi Vân Châu. Thứ nhất thu thuế, thứ hai an ủi dân chúng cùng các tướng sĩ đóng tại Trường Thành. Nghĩ đến cũng sắp trở về rồi. Nếu nghe nói đại soái đã giá lâm, tất nhiên sẽ chạy tới đại đô đốc phủ bái kiến.

- Ân, chuyện trọng yếu nhất trước mắt chính là làm yên lòng quân dân bát châu dưới sự quản hạt của U Châu đại đô đốc phủ.

Tần Tiêu nói:

- Hành quân đánh giặc, lấy người làm gốc, không được quên dân chúng khó khăn, tướng sĩ chết sống. Lần này ta bắc thượng mang tới tám vạn thạch lương thực cùng một trăm vạn quán quân lương, có lẽ sẽ giải quyết được nhu cầu nhất thời đi.

- Lương thực đến vừa lúc!

Lý Tự Nghiệp vui vẻ ra mặt:

- Nói thật, một năm trước sau khi Tiết Nột chiến bại, quân đội tổn thất cực kỳ thảm trọng, quân nhu lương thảo cơ hồ đánh rơi không còn. Hiện tại U Châu đang cần lương, trưởng sử cùng Tư Mã bọn họ ngày đêm khẩn cấp ngủ không yên. Đại soái mang tới nhóm lương thảo quân lương lần này, có thể giải quyết được khẩn cấp trước mắt.

- Sau này tướng sĩ dân chúng đã có thể yên tâm. Hoàng đế đã hạ quyết tâm làm lớn một trận tại Hà Bắc, cung cấp hậu cần đều có người chuyên môn phụ trách.

Tần Tiêu nói:

- Kỳ thật các tướng sĩ yêu cầu cũng không cao. Có cơm ăn, có y phục mặc, có thể lấy được quân lương cung cấp nuôi dưỡng người nhà là đã thỏa mãn. Nếu như ngay cả những điều này cũng không đáp ứng được, những kẻ làm tướng soái như chúng ta thật sự phải xin lỗi các tướng sĩ. Cho nên trước khi ta bắc thượng, đã đặc biệt bắt tay giải quyết hậu hoạn này. Ta cũng không muốn thủ hạ tướng sĩ phải đói bụng tay trần đánh giặc.

- Tốt, tốt!

Lý Tự Nghiệp kích động không thôi, liên tục lặp lại không ngừng, sau đó nói:

- Kỳ thật các huynh đệ U Châu quân rất không dễ dàng. Đã có hai tháng không quân lương, trước kia mỗi bữa có bốn bánh bao lớn cùng dưa muối, có khi còn có canh thịt dê, có lẽ còn gặm được chút xương cốt. Hiện tại...hai ba tháng nay một ngày có được một bữa ăn no đã thật không dễ dàng. Hơn nữa trước đó chiến bại, sĩ khí đã hạ thấp vô cùng. Có thể kiên trì cho tới hôm nay mà không có lính đào ngũ, trong lòng ta quả nhiên bội phục các huynh đệ, hiện tại thật sự thập phần hổ thẹn, hổ thẹn ah!

Nói tới đây, Lý Tự Nghiệp giống như động tới tâm sự, cảm xúc thập phần kích động, nước mắt ứa ra.

Tần Tiêu hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai hắn:

- Huynh đệ, thả lỏng một chút. Quân nhân Đại Đường đều là tốt lắm! Bọn họ là bờ lưng của cả vương triều, là cây trụ của thiên hạ! Chính bởi vì có nhiều huynh đệ tốt như vậy, Đại Đường mới có thể vui sướng hướng vinh, từng bước đi tới huy hoàng! Ánh mắt dân chúng sáng như tuyết, hoàng đế cùng các đại thần trong lòng đều hiểu rõ. Hơn nữa chỉ cần có ta ở đây, sẽ không tiếp tục thua thiệt quân dân U Châu!

- Tốt, tốt!

Lý Tự Nghiệp kích động gật đầu, trộm quay đầu lau nước mắt.

Những người còn lại đều thổn thức không thôi, một trận khí huyết bốc lên, sắc mặt thay đổi. Người rắn rỏi sắt đá như Lý Tự Nghiệp hôm nay đã rơi nước mắt lần thứ hai... quân nhân ah! Thật không dễ dàng! Liều sống chết phòng thủ biên cương, liều chính là tính mạng, chỉ cầu một bữa cơm no, nhưng lại khó khăn như thế.

Không tự mình đến biên cương chứng kiến, không sâu sắc thể hội cuộc sống của các tướng sĩ, thật khó lý giải nỗi khổ của bọn họ, không cách nào cảm nhận được sự vĩ đại của họ. Thật khó trách Tần Tiêu khi ở Ký Châu dùng hết thảy thủ đoạn cam đoan cung cấp hậu cầu cho U Châu quân ngày sau. Nghĩ đến hắn cũng là người từng lăn lộn tại biên cương, biết rõ nỗi khó khăn của các tướng sĩ.

Tần Tiêu nhìn vẻ kích động của Lý Tự Nghiệp, trong lòng không bình tĩnh. Một khi đại bại, sĩ khí của U Châu quân đã xuống dốc không phanh. Hiện giờ tân thành lập, lại khuyết thiếu huấn luyện. Cung cấp hậu cần xuất hiện vấn đề thật lớn, sĩ khí của quân đội cùng sức chiến đấu còn thừa lại mấy thành? Trong lòng Tần Tiêu thật không quá lạc quan.

Đúng lúc này binh lính canh cửa vào hồi báo, U Châu trưởng sử Khương Sư Độ cùng Tư Mã Phạm Thức Đức cầu kiến!

Tần Tiêu vung tay lên:

- Mau mời bọn hắn vào đi! Sau này phàm là quan tướng đến gặp, không cần thông báo, trực tiếp mời vào. Dù đêm hôm khuya khoắt ta đã ngủ cũng gọi tỉnh ta!

Binh sĩ có chút ngạc nhiên, ngẩn người, ôm quyền nói:

- Dạ!

Sau đó bước nhanh ra ngoài.

Một lát sau Khương Sư Độ cùng Phạm Thức Đức được mời vào, cuống quýt chạy tới trong phòng nghị sự bái kiến Tần Tiêu.

Tần Tiêu tiến lên cho bọn họ đứng dậy, Phạm Thức Đức kích động không thôi, như muốn lão lệ tung hoành:

- Đại...đại soái! U Châu quân dân xem như đợi được ngài đến đây! Lão già như ta trước khi xuống mồ còn có thể gặp lại đại soái, thật chết cũng không hối tiếc!

Tần Tiêu vội nói:

- Phạm tiên sinh chỉ mới năm mươi tuổi, làm sao lại nói lời như vậy? Vài năm không gặp, ngươi vẫn chưa già đi!

Phạm Thức Đức xúc động thở dài nói:

- Người chưa già nhưng tâm đã già lão vô cùng. Một năm trước U Châu đại bại, từ đó về sau ty chức chưa từng được ngủ qua một ngày an ổn, không trải qua một ngày thư tâm bao giờ. Chỉ ngóng trông hoàng đế cùng triều đình có thể nhìn xem những quân dân U Châu đáng thương nơi đây! Trời có mắt ah, rốt cục để cho đại soái đến U Châu! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Phạm Thức Đức cảm xúc kích động mặt hướng phương bắc quỳ xuống, nước mắt giàn giụa khái đầu.

Mọi người đều thổn thức cảm khái, chỉ cảm giác trong ngực có đồ vật gì đó đè ép, thương cảm lẫn khí phách hào hùng.

Tần Tiêu khom người kéo Phạm Thức Đức đứng dậy, trầm giọng nói:

- Phạm tiên sinh không cần kích động như thế. Từ hôm nay trở đi Tần Tiêu còn cần ngươi cùng các vị đồng liêu tận tâm phụ trợ, trọng chỉnh U Châu, phát huy thanh danh của Đại Đường.

- Dạ...phải...

Phạm Thức Đức có chút hổ thẹn nghiêng đầu lau nước mắt, không ngừng đồng ý.

Bên cạnh hắn là một nam nhân chừng bốn năm mươi tuổi đang đứng, thân thể có chút khô gầy, trên mặt bị cát vàng thổi qua nhiều năm mang theo dáng vẻ mệt nhọc, khô khốc, nếp nhăn rất nhiều. Nhưng ánh mắt của hắn thập phần lợi hại, tinh thần phấn chấn, thân thể đứng thẳng thắn. Mặc dù là một thân thể khô gầy cùng suy nhược nhưng vẫn lộ ra cỗ khí thế nghiêm túc.

Tần Tiêu nhìn hắn mỉm cười nói:

- Khương đại nhân, đã lâu không gặp.

Khương Sư Độ mỉm cười:

- Đại soái quá khách khí, uy danh của đại soái ty chức nghe như sấm bên tai, hôm nay gặp mặt an lòng bình sinh. Nghĩ tới hơn mười vạn quân dân U Châu sau này rốt cục đã có người làm chủ, trong lòng ty chức thật sự cao hứng!

Chỉ vài lời đơn giản, nghe qua như hàn huyên mà thôi, nhưng làm cho mọi người cảm nhận được một cỗ tha thiết cùng nhiệt thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.