Tần Tiêu nói:
- Mấy ngày nay Liêu Đông quân đã giao
thủ vài lần với Tân La. Ngoại trừ lúc ban đầu do Lý Giai Lạc khinh
thường nên bị mất Du Quan, ngoài ra đều là chúng ta chiến thắng, chỉ có
một vạn người đã thọc sâu vào gần ngàn dặm lãnh thổ, một đường gió thổi
cỏ rạp, người Tân La nghe danh đã sợ mất mật. Tuy rằng hiện tại Cao Văn
Giản tập trung toàn bộ binh lực tử thủ Bình Nhưỡng, nhưng theo ta phỏng
chừng muốn chiếm đóng Bình Nhưỡng nhiều nhất không qua một tháng thời
gian là có thể làm được.
- Liêu Đông quân, lợi hại!
Lý Long Cơ tấm tắc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài:
- Tuy rằng ta làm hoàng đế chưa từng tự ra trận chỉ huy tác chiến,
nhưng trong ngày xử lý một ít quân vụ trọng đại vẫn hiểu được một ít.
Quân đội Đại Đường từ trước thủ mạnh hơn công. Nhưng Liêu Đông quân thì
khác, công thủ rất cân bằng. Đại thắng tại hà cốc Loan Hà, cuộc chiến
tại Sĩ Hộ Chân Hà, bảo vệ Doanh Châu cùng U Châu, lấy công thay thủ,
đánh rất khá. Đoạt Du Quan, hạ Tân La, nhanh như phích lịch thiểm điện,
thế công cực kỳ cương liệt mạnh mẽ. Không thể tưởng được ngươi đến Liêu
Đông chưa đầy hai năm đã khiến cho quân đội nơi này chuyển biến cực
lớn...suất tài, suất tài ah!
- Được rồi, đừng thổi phồng, ta sắp bay lên.
Tần Tiêu cười cười nói:
- Vì đối kháng kỵ binh của Đột Quyết Bắc Địch, mới ban đầu suy nghĩ của ta chính là nhất định phải có một đội kỵ binh cường đại mới có thể đối
kháng. Vì vậy Liêu Đông quân lấy kỵ binh làm bộ đội chủ chiến, sau đó
hấp thu đại bộ phận tộc dân du mục người Hồ dũng sĩ nên sức chiến đấu
mạnh mẽ là đương nhiên. Ta tự mình dẫn Hổ Kỵ sư, sau đó lại có kỵ binh
Hề tộc cùng Khiết Đan quy phục, tổng số không dưới năm vạn người. Năm
vạn kỵ binh này cho dù đánh trận cùng Lang Kỵ sư của Đột Quyết cũng sẽ
không rơi xuống hạ phong. Hơn nữa chúng ta trang bị càng tốt hơn, thậm
chí sẽ càng chiếm ưu thế. Mặt khác cho dù là bộ binh cũng có trang bị
ngựa thồ, tùy thời có thể di chuyển đường dài thật nhanh hoặc là xông
pha chiến đấu. Trái lại người Tân La, vài chục năm nay bọn hắn không
trải qua chiến sự, cho dù dũng mãnh anh dũng nhưng xương cốt cũng bị gỉ
sét, tự nhiên không phải là đối thủ của chúng ta.
- Ngô, trong quân sự có ngươi nắm giữ, xem ra vấn đề
không lớn.
Lý Long Cơ nhíu mày, lâm vào trầm tư, sau đó nói:
- Nhưng đánh giặc thì có thể thắng, nhưng sau khi đánh xong đây? Làm
sao mới có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề Tân La? Chẳng lẽ đánh xong
năm nay, qua mười năm hai mươi năm lại biến thành như cũ?
Tần Tiêu cũng trầm tư, nói:
- Năm đó Cao Tông hoàng đế bình định xong Cao Câu Lệ, tiêu diệt Bách
Tể, làm cho Tân La thống nhất, hậu duệ Cao Câu Lệ cùng Bách Tể cũng mai
một, dung nhập vào những dân tộc khác. Hiện tại mặc dù Tân La lớn một
chút, nhưng chúng ta đồng dạng có thể áp dụng biện pháp đó, hoàn toàn
giải quyết vấn đề thôi! Dân cư Tân La mặc dù nhiều một chút, nhưng chúng ta có thể làm dần dần. Đề nghị của ta là dùng vũ lực chinh phục toàn bộ lãnh thổ Tân La xong, bố trí châu huyện nơi này, hoàn toàn dựa theo
hình thức của Đại Đường quản lý cùng chế hành. Mở ra biên cảnh cùng
đường ven biển, làm cho nội địa cùng bán đảo lưu thông tự nhiên. Dân
chúng sẽ có người chủ động tiến đến trao đổi. Một năm hai năm, mười năm
hai mươi năm năm mươi năm đi qua, mọi người chỉ còn nhớ tới Đại Đường,
ai còn nhớ rõ Tân La? Cũng giống như Cao Câu Lệ năm xưa, Tân La sẽ chậm
rãi dung hợp vào Đại Đường.
Lý Long Cơ cau mày nói:
- Như thế nào cách nhìn của ngươi đối với Tân La lại khác với Đột
Quyết? Ta nhớ được ngươi từng nói qua, đối phó Đột Quyết Bắc Địch là
phải cưỡng chế cho họ đại di chuyển, sau đó dùng vũ lực tăng cường quản
chế.
- Bởi vì người Đột Quyết hiếu chiến dũng mãnh, ngay từ đầu chúng ta cần cưỡng chế áp bức. Làm cho dân chúng của bọn họ di chuyển, như vậy quân
đội của họ sẽ mất đi nguồn mộ lính cùng trụ cột tồn tại, sau đó đi quản
chế bọn hắn càng thêm dễ dàng.
Tần Tiêu nói:
-
Nhưng Tân La thì khác. Người Tân La yếu đuối, chúng ta không cần dùng vũ lực với bọn họ. Hơn nữa Tân La vốn là nước phụ thuộc của Đại Đường,
chúng ta thành lập châu huyện đem nó chính thức thu về Đại Đường quản lý cũng hợp tình lý. Đại Đường mạnh mẽ quân sự, còn có văn hóa phồn vinh.
Đồng hóa từ văn hóa mới là mấu chốt giải quyết vấn đề. Từ xưa tới nay
phàm là triều đại thay đổi lịch sử thay đổi, không phải đều dùng quân sự làm tiên phong, văn hóa đi sau sao?
Lý Long Cơ nghe được sửng sốt, hơn phân nửa còn chưa thông suốt, có chút nhức đầu lẩm bẩm:
- Từ xưa tới nay không phải đều dùng quân sự cùng chiến tranh làm tiên
phong, dùng văn hóa vỗ yên...nếu nói như thế muốn đồng hóa Tân La còn
phí thời gian hơn giải quyết Đột Quyết sao?
Lý Long Cơ hơi có chút hưng phấn xoa hai tay, trong ánh mắt toát ra thần thái khác thường:
- Ý của ngươi là nói, ta có thể giải quyết tốt Tân La hơn cả Thái Tông cùng Cao Tông?
- Ngươi thật may mắn.
Tần Tiêu nở nụ cười:
- Hiện tại thực lực của Đại Đường hưng thịnh, tình thế lạc quan. Hoàn
toàn định Tân La, thu vào đất đai của Đại Đường, dung nhập vào Hán tộc,
chỉ là sắp tới!
Ba ngày sau, ngoài thành Bạc Chước, mười vạn binh mã thẳng hàng, khí thế kinh người.
Tin tức hoàng đế cần ngự giá thân chinh đã truyền khắp cả Liêu Đông
quân, mọi người một trận ồ lên. Kỳ thật chính Tần Tiêu cũng không nghĩ
đến hoàng đế sẽ đích thân bước lên lãnh thổ Tân La, đến “chỉ huy” cuộc
chiến này.
Có Đại Đường hoàng đế tham dự, tính chất của cuộc
chiến tranh này hoàn toàn bất đồng. Điều này tỏ vẻ, Đại Đường chính thức tuyên bố muốn thanh lý môn hộ!
Binh mã tập hợp xong, Tần
Tiêu, Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi tụ tập trên đài điểm tướng chờ đợi bảo giá
của hoàng đế. Lý Long Cơ nói qua muốn hôm nay duyệt binh, muốn làm chút
tuyên thệ trước khi xuất quân, sau đó xua quân qua sông, thẳng tới Bình
Nhưỡng thành.
Sau một lúc lâu, từ bên ngoài xuất hiện một
nhóm kỵ sĩ. Dẫn đầu là một người thân mặc áo giáp màu vàng, cưỡi đại mã
đỏ thẫm, khí độ bất phàm. Tần Tiêu cẩn thận nhìn xem, nha, lại là Lý
Long Cơ!
Lý Long Cơ trong một thân nhung trang, có điểm thú vị!
Biểu tình của Lý Long Cơ nghiêm túc vô cùng, nhưng không che giấu được
vẻ hưng phấn trong ánh mắt. Khi đi tới quân doanh, hắn chủ động ghìm
ngựa nhảy xuống, thân thể cũng lưu loát dứt khoát. Hình Trường Phong
cùng nhóm thiên binh sau lưng hắn đều xuống ngựa, giao ngựa cho binh tốt gần bên.
Bên trong quân doanh, ngoại trừ thám báo bất luận
kẻ nào cũng không được thúc ngựa lao nhanh, đây là quy củ như thiết
trong quân đội. Lần này Lý Long Cơ vì ngự giá thân chinh, đã bỏ thời
gian đọc thuộc lòng quân lệnh.
Tần Tiêu nhìn thấy bộ dạng
nghiêm túc của Lý Long Cơ, liên tưởng đến hình dáng ngày thường của hắn, không khỏi buồn cười, nhưng dù sao vẫn nhẫn nhịn được. Hắn mang theo
nhóm người Lý Tự Nghiệp bước nhanh lên nghênh đón, hành lễ chào: