Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 8: Chương 8: Tang lễ, mất trụ cột quốc gia. (1)




Địch Nhân Kiệt nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc lên:

- Khiết Đan vô lễ xâm lấn, công hãm Ký Châu, Hà Bắc chấn động. quân đội Đại Chu quân đã trải qua giao chiến đều ở cục diện bất lợi, vi sư ở Hà Bắc có chút ít danh khí, trong quân đội cũng có chút uy vọng, bọn đại thần trong triều Trương Giản Chi cùng có giao tình với vi sư rất sâu, mượn cơ hội này tấu lên Vũ Hoàng bệ hạ bảo vệ vi sư, để cho vi sư đảm nhiệm chức Thứ Sử Ký Châu và Ngụy Châu, chống cự Khiết Đan xâm nhập cũng là chuyện lão sư cần làm, đây là cơ hội quay về triều đình đền đáp quốc gia.

Địch Nhân Kiệt vừa nói như vậy thì Tần Tiêu ngược lại là tỉnh thần. Trong lịch sử Địch Nhân Kiệt bị giáng chức đến Bành Trạch đúng là có thời gian ba năm. Về sau hắn đi vào Ngụy Châu đánh lui Khiết Đan, còn giúp Ngụy Châu tránh một trận tai nạn. Dân chúng địa phương còn lập đền thờ của hắn dùng cảm tạ Địch Nhân Kiệt. Không lâu sau đó Địch Nhân Kiệt liền thăng nhiệm thành đô đốc U Châu, Hà Bắc Đạo Hạnh Quân Đại tổng quản, sau lần đó lại quay về triều làm Tể tướng. Nghĩ tới đây Tần Tiêu có chút cao hứng thay cho Địch Nhân Kiệt, nhưng mà trong nội tâm có vài phần lưu luyến vẫn khó mà buông được.

Sau khi đi tới Đại Đường trừ mẫu thân Chu thị thì Địch Nhân Kiệt là người thân nhất của hắn. Tần Tiêu đã sớm đem Địch Nhân Kiệt trở thành thân nhân của mình. Mà lần chia lìa này nói không chừng sẽ có một thời gian dài không tương kiến. Giang Nam Giang Châu, Hà Bắc Ngụy Châu đi tới đi lui cũng hơn ngàn dặm. Hiện tại không có máy bay ô tô, vài ngàn dặm đấy, đủ cho mấy con ngựa chạy sống chết... Huống chi trong lịch sử ghi lại Địch Nhân Kiệt cũng có thể sống thêm bốn năm năm nữa.

Nghĩ tới đây Tần Tiêu sầu não không hiểu, lẳng lặng giật mình ở đó không biết nên nói cái gì cho tốt.

Địch Nhân Kiệt cười ha hả một hồi, từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách đưa cho Tần Tiêu:

- Tiêu nhi, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Thầy trò hai người chúng ta có thể kết xuống duyên phận này vi sư đã rất thỏa mãn. Đây là bản ghi chú mấy ngày gần đây của vi sư, bên trong ghi chép kỳ văn kiến thức vài chục năm của vi sư và các cách phá án. Hôm nay đem nó tặng cho ngươi, ngươi có thể nghiên cứu thật tốt. Tương lai có cơ hội lấy được công danh thì ngươi hãy dạy học thức này cho người khác, cùng thành tựu võ công của ngươi mưu cầu hạnh phúc cho thiên hạ, làm tốt một phen sự nghiệp cho đời.

Tần Tiêu tiếp nhận sách trong tay, vuốt ve quyền sách còn thơm mùi Mặc Hương, trong nội tâm như nổi sóng, nhất thời bình tĩnh không được. Trong nội tâm kích động, không tự giác mà quỳ xuống, hắn đưa nỏ hai tay lên trước mặt Địch Nhân Kiệt trước:

- Ân sư, đệ tử cũng không có cái gì tặng ngài. Đây là bộ tên nỏ do đệ tử làm ra, sẽ đưa tặng ân sư làm vật kỷ niệm.

Địch Nhân Kiệt chậm rãi tiếp nhận tên nỏ:

- Đứng lên đi, hài tử. Ngươi có tâm ý này vi sư thật sự rất cao hứng.

Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy, cảm giác con mắt của mình hơi đau đau, hình như là cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Từ bản ghi chú này và tên của quyển sách, hắn nhìn thấy chữ viết quen thuộc của Địch Nhân Kiệt, sách tên Hoài Anh Thủ.

Triều Võ Chu Quan Nguyên Niên, công nguyên năm 700, cuối mùa thu.

Đêm lạnh như nước, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.

Tinh xảo không mất đi nghiêm túc và trang trọng của Trường Sinh Điện, trong ngự thư phòng, một chiếc đỉnh cổ xưa có khói trầm hương bốc lên, khói xanh lượn lờ thơm ngát thấm vào nhân tâm. Nữ Hoàng Võ Tắc Thiên đang ngủ trên hương án, bỗng nhiên phát ra một tiếng thét rồi tỉnh giấc, mấy quan nga và thái giám bên cạnh bị dọa hồn bất phụ thể, ngay ngắn quỳ rạp xuống đất không dám ngẩn đầu lên, trong miệng hô:

- Bệ hạ chấn kinh, nô tài tử tội!

Võ Tắc Thiên đưa mắt nhìn qua, bản thân đang ở trong Trường Sinh Điện, vừa rồi nằm mơ thấy một cơn ác mộng, âm thầm than một tiếng, kinh hoàng trong lòng cũng bình tĩnh trở lại, vì vậy nhìn đám thuộc hạ đang quỳ rạp nói:

- Tất cả đứng lên đi, không liên quan tới các ngươi.

- Tạ thiên ân bệ hạ!

Quan nga thái giám rung động đứng dậy, cúi đầu đứng hầu ở một bên.

Trong nội tâm Võ Tắc Thiên thầm than: trẫm lại mệt mỏi nằm ngủ rồi, vừa rồi chỉ phê duyệt mấy tấu chương khẩn cấp lũ lụt ở Giang Nam không ngờ lại ngủ. Nàng nhớ lại ác mộng là một con hắc lân ác long cắn tay phải của mình, cắn mạnh một cái làm tay phải của nàng đau nhức tận xương tủy, nhất thời kinh hoảng từ trong mộng tỉnh giấc lại. Hiện tại cánh tay phải vẫn còn đau, chẳng lẽ đây là điềm không may?

Võ Tắc Thiên lông mày hơi nhíu:

- Triệu Thượng Quan Uyển Nhi tới đây.

Thân quan bên cạnh khom người nói:

- Vâng.

Lui thân ra khỏi ngự thư phòng.

Võ Tắc Thiên nhìn qua Long vân bào bằng lông chồn đang khoac trên người, thầm nghĩ trong lòng: Uyển Nhi cô gái nhỏ này hẳn đã tới rồi, trừ nàng thì không ai dám phủ áo lông chồn chống lạnh cho mình cả. Đám sai vặt này nhát như chuột, sợ đánh thức trẫm sẽ bị chém đầu... Đúng là thế hệ tầm thường.

Không bao lâu Thượng Quan Uyển Nhi bước vào trong ngự thư phòng, quỳ bái dưới đất:

- Bệ hạ, Uyển Nhi ứng chỉ đến đây. . .

Võ Tắc Thiên nói:

- Bình thân.

Uyển Nhi từ từ đứng lên, nàng sụp mi không dám nhìn thẳng, mi tâm của nàng có trang điểm đóa hoa mai làm nổi bật gương mặt thanh tú động lòng người của nàng. Võ Tắc Thiên nhìn qua dung mạo của Thượng Quan Uyển Nhi thì trong lòng thờ dài: mặc dù trẫm bảo dưỡng có đạo, nhưng cuối cùng vẫn là người hơn thất tuần, dù sao cũng không tránh khỏi dấu vết của tuế nguyệt...

Võ Tắc Thiên rời khỏi ngự bàn, chậm rãi đi đến bên người Uyển Nhi:

- Cùng trẫm đi ra ngoài một chút.

- Vâng.

Uyển Nhi thấp giọng đáp, đi theo bên cạnh Võ Tắc Thiên ra khỏi ngự thư phòng, hai tay của nàng thả lỏng.

Đêm đã hơi khuya nên hoàng cung vô cùng yên tĩnh. Trừ tuần tra và vũ lâm vệ sĩ thì cơ hồ không có thứ gì hoạt động nữa. Võ Tắc Thiên đi đến một ban công một tiểu đỉnh, tay vịn ngọc thạch dựa vào lan can, trong nội tâm của nàng hậm hực bất an, thở dài một hơi.

Trong nội tâm Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, thầm nghĩ: bệ hạ hôm nay có tâm sự... Ngày bình thường quân nhan uy nghi, cuối cùng cũng có tâm sự...

- Uyển Nhi. . .

- Có nô tỳ.

Võ Tắc Thiên hơi dùng một chút, ngẩng đầu nhìn qua tinh không đầy sao, chậm rãi nói:

- Trẫm vừa rồi chợt thấy một giấc chiêm bao, trong đó có một con hắc lân ác long cắn tay phải của trẫm, đến nay vẫn còn cảm thấy đau. Ngươi cũng biết đây là gì dấu hiệu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.