Tần Tiêu, Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp ba người rời khỏi thôn, trực
tiếp đi tới huyện Hán Dương. Sau khi đi được lộ trình sáu mươi dặm thì
ba người đã đi nửa ngày, lúc này là giữa trưa nên tìm một quán trọ nghỉ
chân.
Thôn trấn không lớn, dòng người không phải rất nhiều, khách trong khách sạn không nhiều. Ba người gọi một ít rượu và thức ăn, lúc
này đang ngồi trò chuyện.
Ăn thức ăn hơn phân nửa, cửa khách sạn lúc này có một người say rượu đi vào, chưởng quầy xông lên, nói:
- Lão bản, cho ta hai vò rượu ngon, ta tự mang đi.
Liếc mắt nhìn Tần Tiêu thì cả kinh, nói:
- Trương Húc huynh!
Người say rượu này nhìn qua Tần Tiêu thì nhìn qua, vỗ tay cười to thì nhìn qua bàn của Tần Tiêu đi tới.
- Ha ha! Tần Tiêu huynh đệ! Thực sự là hữu duyên! Hữu duyên nha!
Tần Tiêu vội vàng đứng dậy mời Trương Húc ngồi xuống:
- Vì sao Trương huynh ở đây? Mau mời ngồi.
Trương Húc ngồi xuống, nhưng lại thở dài một tiếng vẻ mặt buồn trướng nói ra:
- Tần huynh đệ có chỗ không biết. Trương mỗ từ trước phóng đãng, trong
ngày chỉ du đãng ở bốn phía. Lần này ta dự định du lịch Giang Nam. Không ngờ hôm qua nghe nói lão tiểu tử Trần Tử Ngang đã chết rồi, không còn
gì hào hứng cả. Ai! Nghĩ tới Trương mỗ phóng đãng cả đời, bằng hữu rải
rác, hôm nay lại ít đi một người! Vì vậy ta trời đưa đất đẩy đưa tới nơi này, mua vài vò rượu uống xem như tưởng nhớ cố nhân.
Tần Tiêu cả kinh nói:
- Trương huynh nói rằng Trần Tử Ngang tiên sinh đã đi về cõi tiên? Thật
sự là đáng tiếc ah, vãn sinh còn không có cơ hội gặp được.
Trương Húc vỗ vỗ bàn, gật đầu, nói:
- Nói đến đáng hận! Trần Tử Ngang lão tiểu tử kia thông thái rởm, đắc tội ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại đắc tội Võ Tam Tư! Kết quả
oan tù lại Thục Trung, bị một tiểu huyện lệnh huyện Hồng cho gian nhân
hãm hại mà chết. Ai! Nghĩ tới ta đường đường đàn ông lại nhớ lẫn nhau,
đều không có bổn sự giải oan cho bằng hữu của mình.
Lý Tự Nghiệp nghe vậy giận tím mặt, một chưởng đập lên mặt bàn, nói:
- Mẹ hắn, bọn cẩu quan hại người này có mặt ở khắp nơi! Đại nhân, chúng ta đi tới Kiến Nam đi, đi tới huyện Hồng, chém tên...
Tiểu nhị đưa mắt nhìn qua bàn này tỏ vẻ sợ hãi, sắc mặt Tần Tiêu có chút bất thiện, Lý Tự Nghiệp vội vàng nuốt lời đằng sau lại, tay chân vụng về
thu dọn chén dĩa trên bàn.
Nhưng Trương Húc lại cười rộ lên:
- Vị này chính là Lý Tự Nghiệp Lý tướng quân bên người của Tần huynh đệ
a, ha ha, quả nhiên là tính tình ngay thẳng, Trương mỗ ưa thích! Đến
đây, chúng ta cùng nâng ly với nhau.
Dứt lời giơ vò rượu lên cao
và uống ừng ực, rượu rơi vãi lên ngực áo. Lý Tự Nghiệp cũng cằm một vò
rượu lớn mở to miệng uống rượu.
Uống một hồi Trương Húc đem vò rượu đặt lên mặt bàn, dùng sức lắc lắc đầu, nháy mắt vài cái nhìn Tần Tiêu nói:
- Tần huynh đệ, ta biết rõ ngươi hiện nay là nhân vật phong vân, ngươi là tâm phúc trước mắt của bệ hạ, cũng là anh hùng hào kiệt được Lâm Truy
Vương coi trọng. Nhưng không biết Tần huynh đệ có thể như ác quan cẩu
tặc Lai Tuấn Thần, Chu Hưng kia không, giúp đỡ Võ thị mưu hại trung
thần lương tướng, Lý gia thân vương?
Lời vừa nói ra Lý Tự Nghiệp nện mạnh vò rượu xuống đất, ầm ầm đứng lên chỉ vào Trương Húc mắng:
- Ngươi là Trương điên mà, nói nhảm cái gì đó! Lão Lý ta xem ngươi như đàn ông, ngươi lại dám ô nhục đại nhân nhà ta.
Mọi người trong khách sạn bị tiếng rống của hắn làm hoảng sợ, tiếng cười
cười nói nói lập tức im ắng. Phạm Thức Đức nhanh chóng kéo hắn ngồi
xuống.
Sắc mặt Tần Tiêu trầm tĩnh, cười cười nhìn qua Trương Húc, nói:
- Trương huynh say rồi, những chuyện này ngày mai chúng ta lại bàn tiếp. Rượu vào lời ra, Tần mỗ vịn Trương huynh đi nghỉ ngơi.
Đột nhiên Trương Húc vung tay lên, hét lớn:
- Ai, rượu vào mới nhả chân ngôn. Trương điên ta chỉ muốn biết Tần huynh đệ rốt cuộc nghĩ như thế nào?
Tần Tiêu đắp chăn cho Trương Húc, nhịn không được thở dài một hơi.
Người điên này say rượu càng điên không chịu nổi, trước mặt mọi người không
che đậy miệng, mắng to Võ Tam Tư còn muốn Tần Tiêu nói rõ ràng những lời tìm chết, rốt cuộc là thần phục Lý Đường hay Võ thị.
Tần Tiêu lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, về phòng của mình nghỉ ngơi.
Bốn gian phòng cuối cùng của quán trọ này cũng bị bọn người Tần Tiêu, Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức phân ra hai bên, hắn và Trương Húc ở hai
gian. Giày vò cả buổi chiều cuối cùng cũng làm cho Trương Húc nằm ngủ, hiện tại đã là hoàng hôn một ngày rồi, Tần Tiêu đành phải nghỉ lại ở
nơi đây, ngày mai lại đi tới huyện Hán Dương.
Vào đêm mọi âm thanh đều tĩnh, chỉ còn những vì sao trên trời đang nhấp nháy.
Tần Tiêu nằm trên giường trằn trọc không hề buồn ngủ, vì vậy dứt khoát đứng dậy đẩy cửa ra nhìn lên bầu trời xanh nhớ tâm sự.
Kỳ thật Trương Húc hỏi vấn đề này Tần Tiêu cũng không phải là không có
nghĩ tới. Từ nhỏ tới lớn Địch Nhân Kiệt ân cần dạy bảo hắn, nói thiên hạ cuối cùng cũng là của Đại Đường, ngai rồng cũng sẽ trở về Lý gia. Mấy
năm trước Võ Tắc Thiên triệu hồi Lư Lăng Vương Lý Hiển từng bị giáng
chức, trọng lập thái tử, quả thực làm cho những thần tử muốn khôi phục
Lý Đường cao hứng một hồi. Nhưng mà thiên hạ trong triều tuyệt đối không thái bình, tay cầm quyền cao như Lương Vương Võ Tam Tư cho tới nay cũng ngấp nghé ngai vị thái tử, ngoài sáng ngầm làm khó xử Lý Hiển ở khắp
nơi, nghĩ cách trừ đi cho thống khoái. Những hiện trạng này Tần Tiêu từ
trong miệng Trương Giản Chi cũng biết rõ một ít.
Nhưng mà mình là một người tới từ thế kỷ hai mươi mốt, một đoạn lịch sử đã thành lịch sử hôm nay sống sờ sờ bày ra trước mặt của mình, hơn nữa thời điểm này còn không làm ra quyết định, Tần Tiêu lúc này thật sự phát hiện chính mình
trong lúc vô hình đã thành một bộ phận của lịch sử.
Tần Tiêu quả thực có chút không biết giải quyết thế nào.
- Cái gì là thế nào? Cái gì là sai?
- Lý Thế Dân là thánh Quân thiên cổ tán dương. Nhưng nếu như hắn thất bại ở Huyền Vũ môn thì còn có người nào nói hắn là thánh quân sao? Không
phải không làm được hoàng đế ngược lại trên lưng còn mang tội danh phản
nghịch phạm thượng, từ nay về sau bị người ta chửi mắng sao?
- Từ Kính Nghiệp thất bại vì vậy hắn là loạn thần tặc tử, Võ Tắc Thiên vẫn
oai nghiêm ngồi trên ghế rồng, Yến vương Chu Lệ triều Đại Minh "Bên cạnh Thanh quân" khó thành công, vì vậy có Vĩnh Lạc Đại Điển, từ khi ta đi
tới nơi này có rất nhiều chuyện sinh ra biến hóa, ai còn có thể vững
tin lịch sử còn có thể dựa vào quỹ tích trước kia mà vận chuyển. Lý Long Cơ, huynh đệ kết nghĩa của ta còn có thể trở thành hoàng đế đại Đường
trở lên đỉnh phong như Đường Minh Hoàng sao?
Đang lúc Tần Tiêu
tinh thần mờ ảo thì cánh cửa phòng bên cạnh ‘ két.. ’ mở ra, sau đó có
vài tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, đi qua cửa sổ sau lưng của mình.
Tần Tiêu nói:
- Trương Húc say thành bộ dáng như vậy, chẳng lẽ đã tỉnh rồi sao?