Cát Hiển Nghiệp xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán:
- Dạ dạ, hạ quan
biết sai. . . Nguyện Phạt Đồng Đại Tội không câu oán hận! Chỉ là điêu
phụ này rất cứng đầu, chết cũng không nhận tội, hạ quan cũng là không
thể làm gì hơn.
Cái gọi là Phạt Đồng Đại Tội tức xưng Đồng Thục
tại Đại Đường lúc đó, phàm là phạm vào sự tình chịu phạt, ngoại trừ tử
hình, cũng có thể dùng Phạt tiền đền tội. Những điều này trong pháp luật Đường triều khác hẳn hiện tại. Như Cát Hiển Nghiệp bị phạt 70 trượng
hình thì chỉ cần đưa 70 quan tiền là có thể tha tội. Nhưng nếu là người
cùng khổ không thể nộp tiền thì bị gậy đánh khó mà thoát, nếu ra tay độc ác thì chắc chắc sẽ bị đánh cho tàn phế.
Trong lòng Tần Tiêu thở dài, nói thầm: Pháp luật Đại Đường dù sao vẫn bảo vệ lợi ích của giai
cấp địa chủ phong kiến. . . Quả nhiên là thời đại gì cũng có kết quả
giống nhau.
Bất quá, mục đích thực sự Tần Tiêu cũng không phải là thật muốn những tên quan lại này phải làm thế nào. Hắn thầm nghĩ mượn
điều này để biết Tô Tiểu Liên tại sao phải bi thương muốn chết, thầm
nghĩ sớm xử lý chuyện nàng giết trượng phu.
- Nếu không như vậy đi.
Tần Tiêu nhẹ vuốt chung trà trong tay, hắn nhàn nhạt nói:
- Bổn quan, đối với bản án này cảm thấy hứng thú, nguyện dùng thân phận
cá nhân hỗ trợ Cát đại nhân thẩm tra án này. . Cát đại nhân cảm thấy như thế nào?
- Tốt!
Cát Hiển Nghiệp lập tức mặt lộ vẻ vui mừng:
- Chuyện tình của Tần đại nhân ở Giang Nam, hạ quan sớm có nghe thấy. Đại nhân thật không hổ là đệ tử của Địch Quốc lão tinh thông suy luận xử
án. Được đại nhân hỗ trợ, hạ quan có thể yên tâm rồi.
Tần Tiêu mỉm cười:
- Được rồi, Cát đại nhân không ngại trước dẫn ta đi nhìn xem thi thể
người chết. Bất quá Cát đại nhân ngàn vạn nhớ rõ, bổn quan hiện tại dùng tư cách cá nhân bằng hữu hiệp trợ Cát đại nhân tra án.
Cát Hiển Nghiệp chắp tay cười nói:
- Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên. Có thể kết bạn với bằng hữu thanh
niên tài tuấn như Tần đại nhân, hạ quan thật sự là tam sinh hữu hạnh ah! Đại nhân xin mời, hạ quan dẫn ngài đi phòng chứa thi thể, kiểm tra thi
thể người chết Mã Thành Kiền.
Tần Tiêu đứng dậy, đi theo Cát Hiển Nghiệp ra ngoài, trong lòng nghĩ lại âm thầm nói: Cát Hiển Nghiệp này
biết rõ ta tra dân án này tại sao lại biểu hiện cao hứng như thế? Trước
đó, hắn còn khẩn trương muốn mời ta đến "Hậu đường tự thoại ". Hẳn là
hắn vụng trộm làm một chút hoạt động đen tối thấy ta không phát giác nên tự nhiên mới mừng rỡ.
Có chút khả nghi, bất quá hiện tại xem
ra, cũng chỉ có thể trước để ở một bên, xử lý án của Tô Tiểu Liên chậm
rãi quan sát rồi quyết định.
Ở bên trong phòng chứa xác vô cùng
âm hàn, thi thể Mã Thành Kiền lẻ loi trơ trọi nằm ở nơi đó, trên người
đắp một mảnh vải xanh. Vì phòng ngừa thi thể hư thối, nên vị trí phòng
chứa xác đằng sau lưng một tòa đại lâu. Bên cạnh có hai gốc đại thụ, hơn nữa phòng chứa xác thường xuyên thay đổi, dùng nước giếng lạnh như băng trong giếng sâu mang tới khiến cho nhiệt độ ở trong này thấp hơn bên
ngoài rất nhiều. Bất quá, toàn bộ phòng chứa xác lộ ra có chút âm lãnh
ẩm ướt, ẩn ẩn có cảm giác làm cho người ta không rét mà run.
Tần
Tiêu xốc vải xanh trên người Mã Thành Kiền lên thì phát hiện, thi thể Mã Thành Kiền mới chuẩn bị thối, da thịt bắt đầu có hiện trượng trương
phềnh và một ít thi ban. Hình thể của hắn thập phần mập mạp cao lớn,
đoán chừng phải nặng một hai trăm cân là ít. Bụng cao như phụ nữ hoài
thai mấy tháng, hốc mắt cũng đã có chút sụp xuống. Vùng mũi rộng, bờ
môi, trên mặt thịt béo nung núc, biểu lộ của hắn có hơi vặn vẹo, dường
như trước lúc chết rất thống khổ.
Đúng lúc này, Cát Hiển Nghiệp
sai người đem bản khám nghiệm tử thi ra, một nam nhân nhỏ gầy lưng còng
xuống tên là Trần Quả, ước chừng bốn mươi tuổi, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ, đôi mắt dao động có vài phần như người chết. Không có cảm xúc, hắn cúi đầu làm lễ khiến người ta có cảm giác u ám.
Tần Tiêu nhìn Trần Quả vài lần, mở miệng hỏi:
- Ngươi chính là người khám nghiệm tử thi này? Trả lời bổn quan lúc đó phát hiện cái gì?
- Vâng. Đại nhân!
Trần Quả chắp tay, đi đến bên cạnh thi thể, mở miệng của Mã Thành Kiền ra nói:
- Lợi của người chết hồng nhuận phơn phớt. Hàm răng hoàn hảo, bựa lưỡi màu sắc bình thường, cũng không phải là do trúng độc.
- Xoang mũi không có tụ huyết, mũi có dấu vết bị đè ép, đầu lưỡi vị trí
bình thường, không co lại biến hình, cũng không chết vì ngạt thở.
- Toàn thân cao thấp, không có lợi khí lưu lại vết thương; bộ phận sinh
dục khí quan cũng không có dấu vết bị thương, không phải là chết vì đập
vào bộ phận sinh dục. Làn da không có tụ huyết, não không có vết thương
thực sự không phải là chết vì đập vào đầu.
Tần Tiêu nhíu nhíu mày:
- Vậy theo ý kiến của ngươi, cái chết của hắn bởi vì cái gì?
Trần Quả lắc đầu:
- Hồi bẩm đại nhân. Tiểu nhân cũng cảm giác thập phần quái dị, theo tình
huống của người này thì giống như là tử vong bình thường hoặc là trái
tim đột nhiên ngừng làm cho đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Bất quá, địa
phương duy nhất có kỳ quái chính là âm nang (Bìu dái) co rút nhanh khiến phần bụng trướng lớn.
Tần Tiêu tiến lên dùng tay đè lên bụng,
vùng này xẹp xuống mà không co dãn, tạo nên một cái dấu tay. Nhưng qua
không bao lâu, tựa như bóng da phình lên, theo lời Trần Quả thì âm nang
của người này co lại thành một đoàn giống như con nít chưa phát dục.
Tần Tiêu nói:
- Đây không phải Súc Dương Hồi Phúc sao?
Trần Quả có chút kinh ngạc đáp:
- Đại nhân quả nhiên kiến thức rộng lớn. Tiểu nhân lúc trước, cũng nghĩ
như vậy, nhưng mà từ biểu hiện này còn chưa đủ để phân biệt cái chết của hắn là do đâu hoặc là sau khi chết Súc Dương Hồi Phúc cũng có khả năng.
Tần Tiêu lắc đầu:
- Khổng phu tử cũng vậy. Chẳng lẽ một người đã chết còn không biết là
chết như thế nào? Đúng rồi, hắn trước khi chết đã ở cùng với ai?
Cát Hiển Nghiệp đáp:
- Mã Thành Kiền là thương nhân giúp cưỡi ngựa, quanh năm không về nhà.
Bốn ngày trước mới vừa vặn về đến nhà cùng tiểu thiếp của hắn là Tô Tiểu Liên. Sáng ngày thứ hai thì hắn đột nhiên chết tại nhà, vì thế mà người nhà Mã Thành Kiền liền đem một tờ đơn kiện Tô Tiểu Liên bẩm báo huyện
nha.
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Về nhà mới qua một đêm đã chết? Vì vậy ngươi cũng ngầm đồng ý, là Tô Tiểu Liên giết Mã Thành Kiền đúng không?
Cát Hiển Nghiệp cúi đầu đáp:
- Hạ quan hổ thẹn, hạ quan úc trước hoàn toàn cho là như vậy. Hơn nữa,
lúc ấy cũng không có người ngoài. Đại nhân ngài nói xem còn có ai vào
giết Mã Thành Kiền, mà không có một chút vết thương nào? Hơn nữa, nếu
như không phải Tô Tiểu Liên phạm phải chuyện gì có lỗi thì nàng vì sao
không biện giải cho mình này? Hết lần này tới lần khác đến cuối cùng,
lại nổi điên mà phản cung, hạ quan tức giận mới đánh nàng ba mươi gậy.