Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 107: Chương 107: Thiên thủ hồ vương. (2)




Ads - Sư phụ?

- Không thể nào!

- Tại sao lại không thể?!

- Sư phụ và Hổ Vạn Cầu là bằng hữu chí thân!

- Hơn nữa, ba năm trước sư phụ đã qua đời rồi!

Tần Tiêu đột nhiên ngồi dậy, nhấc hai tỷ muội qua một bên:

- Nói như vậy thì các người và Vĩnh Thái quận chúa thật sự là đồng môn sao? Ta hỏi các ngươi, sư phụ của các ngươi tên họ là gì?

Hai tỷ muội lại lần nữa đè Tần Tiêu xuống, chui vào trong chăn.

- Thiên thủ hồ vương.

- Vi Đình.

- Thiên thủ hồ vương, Vi Đình? Chưa từng nghe qua, bất quá ta đoán là kiểu nhân vật như hắn hẳn là rất bận rộn, che giấu phải rất tốt, chưa từng nghe qua danh hào của hắn cũng là đương nhiên. Các ngươi nói, hắn đã chết ba năm rồi? Vậy trước đó hắn làm việc gì?

- Ở Phòng Châu ngây ngốc vài năm. Bằng không cha ta cũng sẽ không biết có nhân vật như hắn.

- Lão tặc cũng sẽ không thể kết thành bằng hữu với hắn, bán hết cả nhà cho Hỏa Phượng! Nếu không phải mẹ ta mất sớm thì không chừng hiện tại ngay cả mẹ ta cũng phải bán mạng ở Hỏa Phượng rồi!

- - Phòng Châu?

Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên sáng tỏ, lại bật người ngồi dậy,

- Ở Phòng Châu, lẽ nào là làm quan?

- Không phải!

- Bớt có đoán bậy đoán bạ đi!

Hai tỷ muội lại đè hắn xuống.

- Hừ, các người thì biết gì! Chẳng phải hắn biết dịch dung sao? Ta đoán là các ngươi còn chưa ừng thấy qua gương mặt thật của hắn đâu! Một mặt làm quan, một mặt thu nhận đồ đệ, vẫn không quên làm việc cho Hỏa Phượng, ít nhất cũng phải chuẩn bị ba thân phận, hắn đúng là người bận rộn!

- Cái gì?

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Ý của ta là, cái người Vi Đình, căn bản chưa chết! Bây giờ vẫn còn sống rất tốt, hơn nữa, các người còn thường xuyên giáp mặt với hắn kia!

- Là ai?

- Ngươi nói mau lên! Không thì ta thiến ngươi!

- …. Tử Địch, ta đã quyết định, lột sạch ngươi rồi thưởng cho Thiết Nô! Kẻ kia, tuy rằng ta không thể khẳng định hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng chắc tới chín phần, hắn chính là thứ sử Ngạc Châu Ngô Hưng Quốc!

- Cái gì?

- &*#¥%! ! ! .

- Không sai, Ngô Hưng Quốc. hắn chính là thứ sử hiện tại của Ngạc Châu, Ngô Hưng Quốc, đồng thời là Ngô Hưng Quốc đã truy đuổi thái tử Lý Hiển ở Quân Châu, Phòng Châu suốt mười bốn năm, Vi Đình mà Hổ Vạn Cầu quen ở Phòng Châu, cũng chính là sư phụ của các ngươi và Vĩnh Thái quận chúa. Đồng thời, hắn cũng là một trong tứ đại hộ vệ năm đó của Từ Kính Nghiệp, hiện tại là nguyên lão của Hỏa Phượng, là tình nhân, hộ vệ và cánh tay phải của Phượng tỷ!

- Ngươi dựa vào cái gì mà dám khẳng định như vậy?

- Cho dù ngươi lột sạch ta rồi ném cho lợn rừng đi nữa thì ta cũng nói là sư phụ ta đã chết cách đây ba năm rồi, làm sao lại vô duyên vô cớ chạy tới Ngạc Châu làm thứ sử chứ?

- Không phải mới nãy ta đã nói rồi sao? Hai tỷ muội các người cũng chưa chắc đã biết rõ mặt thật của hắn! Các người nghĩ lại đi, lúc sống cùng với hắn, có phải là cảm thấy hành tung của hắn rất quỷ dị khó đoán hay không? Đó là do hắn dùng nhiều thân phận khác nhau, không ngừng làm việc! Còn có, ba năm trước, thái tử Lý Hiển được gọi trở về triều đình làm thái tử một lần nữa, thân phận Vi Đình này có cũng được, mà không có cũng chẳng sao, hoặc là nói, chết đi thì càng tốt!

- Vì vậy hắn liền để cho Vi Đình chết đi, chỉ làm một Ngô Hưng Quốc, dễ dàng che giấu hơn. Ba năm trước đây Ngô Hưng Quốc từ Phòng Châu liền thăng bốn cấp, tới Ngạc Châu làm thứ sử, cái này chắc là các ngươi biết chứ hả? Tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, Vi Đình ở đâu thì Ngô Hưng Quốc ở đó, Vi Đình vừa chết thì Ngô Hưng Quốc lại lên làm quan lớn, chuyện quá rõ ràng! Đạo lý trong chuyện này, các người cẩn thận nghĩ lại thì tự nhiên sẽ hiểu!

Hai tỷ muội nhìn nhau với vẻ mặt kinh hoàng một hồi, mới đồng thời giật mình nói quả thật là hắn!

Trăng sáng vằng vặc, sao trời lấp lánh, xem ra khí trời ngày mai nhất định rất tốt. đêm đã khuya, tiếng côn trùng kêu ra rả cùng tiếng sàn sạt vang lên khi gió thổi qua cỏ cây càng làm sao Sở Tiên sơn trang thêm phần tĩnh lặng.

Thiết Nô vẫn đứng ở trước cửa, lắng nghe tiếng thì thầm mơ hồ, cùng với tiếng cọt kẹt của ván giường bị lung lay phát ra từ trong phòng, ngoác miệng ra cười ngây ngốc, để lộ mấy cái răng cửa.

Tỷ muội hai người nghe Tần Tiêu nói xong, ngây dại nhìn nhau, chỉ là biểu hiện trên mặt không ngừng biến hóa, giống như phẫn nộ, giống như thương tâm, cũng hệt như sợ hãi.

Tần Tiêu một mực bị đè ở dưới, vô cùng buồn bực, lúc này mới nói:

- Hỏi xong hết chưa? Hỏi xong rồi thì làm ơn để nghi phạm là ta được ngủ cái đi! Ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm nữa.

Tỷ muội hai người chậm rãi ngồi dậy, trầm mặc.

Tử Địch cắn môi, đột nhiên mày liễu nhướng lên, nhảy xuống giường, rồi chạy ra ngoài. Mặc Y nhanh chóng đứng dậy túm lấy bờ vai của nàng ta, Tử Địch giãy giụa một cái, thoát khỏi cánh tay của Mặc Y đang chộp lấy vai mình, lách qua người nàng ta, chạy thẳng về phía cửa phòng.

Nhưng đột nhiên, một thân ảnh cao lớn chắn trước mặt nàng, hơn nữa còn một phát nắm được cánh tay cua nàng, hơi khom người một cái liền vác nàng lên vai, sau đó đi về bên giường.

- Tần Tiêu, ngươi là đồ khốn! gian tặc!

Tử Địch hạ thấp giọng, oán hận gầm nhẹ,

- Thả ta xuống!

Thiết Nô đứng ngoài cửa lại ngoác miệng ra rộng hơn, lộ thêm mấy cái răng, cười đến ngu ngốc.

Tần Tiêu khiêng Tử Địch đi tới giường, Mặc Y vội bước lên ôm lấy Tử Địch, thấp giọng mắng bên tai nàng:

- Ngươi điên rồi! Lại hồ đồ như vậy!

- Ta muốn đi giết lão tặc Vi Đình kia! Báo thù cho Hổ lão tặc!

Tần Tiêu nghe mà buồn cười, giết một lão tặc để báo thù cho một lão tặc khác, có ý tứ.

- Ngươi còn đánh không lại ta mà cũng muốn đi tìm sư phụ báo thù sao?

Mặc Y tức giận, thấp giọng mắng.

- Đây chẳng phải là đi chịu chết sao? Chẳng nói đâu xa, ngay cả tên Thiết Nô ở ngoài cửa ngươi cũng chẳng làm được gì.

- Ai cần ngươi lo!

Tử Địch trừng đôi mắt hạnh.

- Lúc này rồi mà còn gọi lão tặc kia là sư phụ! Hổ lão tặc cho dù đáng giận nhưng cũng là cha chúng ta, có chết cũng chỉ có thể chết trên tay chúng ta, sao có thể bị người khác giết được! Không được, ta muốn đi hỏi cho rõ ràng!

Tần Tiêu khẽ cười một cái, ngồi xuống bên cạnh Tử Địch, một tay đặt lên vai nàng ta, khiến cho tính toán đào tẩu của nàng ta lại phá sản lần nữa.

Tử Địch chỉ cảm thấy trên vai như bị tảng đá ngàn cân đè lên, thân thể căn bản không thể cử động, vô cùng tức giận, oán hận trừng mắt nhìn Tần Tiêu:

- Gian tặc! Đại gian tặc! Ta thực hối hận vì vừa rồi không thiến ngươi!

Lời vừa ra khỏi miệng, Tử Địch liền nhớ tới tao ngộ vừa nãy trong phòng tắm, mặt mày không khỏi đỏ lên.

- Địch Nhi, ngươi quá càn rỡ rồi! Ngươi khi nào thì lại trở nên không biết tốt xấu, không nói phải trái như vậy?

Mặc Y có chút tức giận.

- Ngươi biết rõ là Tần đại nhân là người tốt mà còn ăn nói bậy bạ như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.