Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi nhao nhao đi gõ cửa, Mặc Y chỉ lo vùi đầu khóc, chỉ cảm thấy không có mặt mũi gặp người, vẫn đóng chặt cửa không mở.
Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi đứng trên ban công, từ trên cao nhìn qua đường phố Trường An xa xa, nhìn nhau cười khổ. Thượng Quan Uyển Nhi mắt sắc đã nhìn thấy Tần Tiêu cùng Tử Địch hai người, cỡi ngựa trước sau chỉ kém một con ngựa, đã đi vào trong phố, có chút mừng rỡ kêu lên:
- Ai nha, Tiên nhi ngươi xem, lão công đem Tử Địch đã về!
Lý Tiên Huệ nhìn chăm chú thì cười khanh khách:
- Ta nói nếu trên đời có người nào thu phục được nha đầu bướng bỉnh đó thì nhất định là lão công của chúng ta. Tốt rồi, có lẽ không có việc gì. Chúng ta đi nói cho Mặc Y a, khuyên nhủ nàng.
Hai nữ cùng đi tới trước phòng Mặc Y và gõ cửa:
- Mặc Y, lão công cùng Tử Địch đồng thời trở về, ngươi mở cửa đi.
Mặc Y ở bên trong nghe được rõ ràng, trong nội tâm kinh hỉ, liên tục không ngừng xuống giường, lau khô nước mắt mở cửa. Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy bộ dáng chật vật của Mặc Y thì cười khanh khách. Mặc Y cũng cảm giác xấu hổ cùng quẫn bách, sau đó lại mỉm cười.
Tử Địch thẳng đầu. Cực kỳ thẹn thùng tiến vào đại viện, đem ngựa giao cho nô bộc, sau đó nhìn Tần Tiêu cắn tai nói ra:
- Đã nói rồi, ngươi làm cái lồng cho ta. Không cho tỷ tỷ lại mắng ta.
- Đi, nói lời giữ lời, ta bảo kê ngươi.
Tần Tiêu cười rộ lên.
Tử Địch vẫn còn có chút khiếp đảm, theo sát Tần Tiêu đi tới chỗ ở, thỉnh thoảng nhìn qua trên lầu, hạ giọng nói ra:
- Đây là ‘tráo’ hay là ý bảo vệ đây?
- Ân, đều đúng.
Tần Tiêu vỗ vai của nàng, nói:
- Yên tâm, về sau có ta bảo kê ngươi, biết không?
Tử Địch cười hắc hắc:
- ‘Tráo’ qua hôm nay là tốt rồi, lúc khác tỷ muội chúng ta tráo lẫn nhau!
Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên, cùng Tử Địch đi lên lầu hai.
Trong đại sảnh lầu hai, nha hoàn vú em đã lui toàn bộ, chỉ còn lại có ba lão bà chờ ở đó. Ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, giống như bồi thẩm đoàn của tòa án vậy.
Tử Địch chột dạ ngoi đầu nhìn qua, ‘nha’ cả kinh kêu một tiếng, nhanh chân chạy xuống lầu. Tần Tiêu bắt nàng lại, xách nàng lên lầu hai.
Tử Địch nhìn qua Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi, phát hiện các nàng đang vui vẻ thấy người gặp nạn, cũng may không có ý tứ trách cứ. Tử Địch nhìn qua các nàng cười cười, sau đó nhìn thấy tỷ tỷ mình, sắc mặt nghiêm chỉnh bất thiện nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt của nàng có chút hồng lên, nhìn như vừa mới khóc.
Tần Tiêu đỉnh đạc đi tới bàn ngồi xuống, vỗ vỗ tay Mặc Y:
- Đi qua đó, muội muội bảo bối của ngươi ta đã mang về. Đừng cãi và mắng nàng, ta đã nói thông cho nàng nghe rồi, nàng về sau sẽ không nghịch ngợm nữa.
- A, ha ha...
Tử Địch cười ngây ngô tới gần Mặc Y:
- Đúng nha tỷ tỷ, ta sai, thực xin lỗi ha ha, ta về sau không dám nữa.
Mặc Y khẽ vươn tay, giống như tia chớp véo tai của Tử Địch, oán hận mắng:
- Ngươi là con lừa!
Tử Địch nhảy lên oa oa kêu to, Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi đều cười lên ha hả.
Mặc Y xách một cái, cuối cùng có chút đau lòng, lại buông ra. Tử Địch sờ sờ lỗ tai của mình, cười đùa tí tửng tiến đến bên người Mặc Y ngồi xuống, ôm cổ nàng, cười hắc hắc nói:
- Hảo tỷ tỷ, đã trừng phạt qua rồi! Ta biết sai, ngươi đừng nóng giận mà!
Mặc Y vừa bực mình vừa buồn cười trừng nàng, chính mình không nhịn được cười rộ lên, khóe mắt cũng lưu nước mắt.
Tần Tiêu than dài một tiếng, còn duỗi người:
- Được rồi, tất cả đã xong. Có bữa sáng ăn không vậy? Ăn ít đồ, ta còn phải đi tới nha môn.
Mặc Y căm giận chọc Tử Địch một ái:
- Còn không mau đi thu xếp!
- Vâng!
Tử Địch thoáng cái nhảy dựng lên, cười toe toét chạy xuống lầu.
Lý Tiên Huệ nhìn qua bóng lưng Tử Địch, không khỏi cười rộ lên:
- Mặc Y, nha đầu Tử Địch này chỉ sinh sau ngươi một nén nhang, tuổi không khác gì chúng ta lắm, nhưng mà tâm tính lại như hài tử a? Một chút lòng dạ và tâm cơ cũng không có, thật là thú vị.
Mặc Y hổ thẹn không thôi, nói:
- Từ nhỏ lớn lên nàng đã như vậy, đây là trời sinh a. Có lẽ từ nhỏ ta đã sủng ái nàng, chuyện gì cũng tùy tính mà làm, mới biến thành như vậy. Nói đến đều là ta sai.
Tần Tiêu nhếch miệng cười rộ lên:
- Ngươi là tỷ tỷ ra đời trước một nén nhang, lại chiếu cố muội muội như mẫu thân vậy, đúng là không dễ dàng. Kỳ thật ta cảm thấy được Tử Địch cũng không có gì không tốt, thẳng thắn mà sống, có nàng trong nhà thì có không ít tiếng cười, vui vẻ sống là chuyện tốt. Nếu thiếu nàng đúng là không quen.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ kéo Lý Tiên Huệ, vừa cười vừa nói:
- Thấy không, Tiên nhi. Kỳ thật lão công trong lòng đã sớm có suy nghĩ, tâm tư đen lắm!
Lý Tiên Huệ che miệng cười:
- Cũng không phải sao! Hắn nha, bây giờ càng ngày càng ham mê nữ sắc, nữ nhân loại hình nào cũng có trong nhà. Ngày mai phải tiếp Kim Tiên công chúa vào cửa rồi. Muội muội này của ta thuở nhỏ thông tình đạt lý, nhất tâm hướng đạo. Xem ra không nên ăn tươi nàng nha.
Tần Tiêu cười cười:
- Đây xem như tập thể ghen, bây giờ đang xử tội ta sao?
Chẳng được bao lâu, Tử Địch đã cho mấy nha hoàn đem thức ăn nóng lên, mang lên lầu. Một nồi cháo gạo thịt nạc, mấy màn thầu cùng một ít bánh ngọt. Còn có một chút quà vặt ăn cơm, làm rất thanh đạm. Người một nhà sinh hoạt với nhau lâu như vậy. Đều đi theo Tần Tiêu nên cũng quen dạ, buổi sáng đều quen ăn những thứ này.
Một nhà năm miệng ăn, cuối cùng là ngồi vây lại một chỗ, im lặng ăn một bữa bữa sáng, ấm áp và điềm mật ngọt ngào.
Tần Tiêu ăn nhiều, đang chuẩn bị ra cửa đi làm, trông cửa báo lại, Đường Hưu Cảnh tới chơi.
Tần Tiêu thoáng có chút kinh ngạc: Lão đầu tử không phải trí sĩ dưỡng bệnh sao, tại sao quay về Trường An, còn tới bái phỏng ta?
- Mau mau cho mời!
Tần Tiêu liên tục không ngừng đổi một thân lễ phục. Đi vào lầu một chính sảnh tiếp đãi Đường Hưu Cảnh.
Đường Hưu Cảnh đã gần sáu mươi, xem thân thể vẫn sức khoẻ dồi dào, ánh mắt sáng và chòm râu tung bay, âm thanh to rõ tiến vào trong đại sảnh, Tần Tiêu tươi cười chào đón:
- Ai nha, Đường đại nhân! Thật sự là khách quý ít gặp, khách quý ít gặp!
Đường Hưu Cảnh cao thấp dò xét Tần Tiêu, cười ha ha nói:
- Đại Đô Đốc đúng là gặp việc vui tinh thần sảng khoái! Lão phu hôm qua vừa quay về Trường An, lập tức phải biết Đại Đô Đốc sắp đại hôn, vì vậy cố ý đến đây chúc mừng! Mạo muội, thật sự là mạo muội nha!
- Đâu có! Cũng không biết ngọn gió nào thổi Đường đại nhân tới chơi, Tần Tiêu đang mừng rỡ đấy.
Tần Tiêu dẫn Đường Hưu Cảnh tiến vào sảnh:
- Đường đại nhân mau mời ngồi, người đâu, mau mang trà!
Đường Hưu Cảnh ngồi xuống, tả hữu nhìn nhà của Tần Tiêu. Không ngớt lời gật đầu khen:
- Đúng vậy, thật sự là không tệ nha! Tần lão đệ lập đại công, hôm nay đã thành đương triều đệ nhất nhân. Ta nghe nói phủ đệ này là do hoàng thượng và thái tử giám sát, quả nhiên là khí thế bàng bạc a.