Tần Tiêu hắng giọng một cái, cố gắng nhớ lại bài nào mình biết hát. Kỳ
thật trước kia lúc còn đi bộ đội, vì làm cho cuộc sống sinh động hơn,
thường có mấy cuộc thi hát thế này, phần lớn là hát quân ca, nhưng đôi
khi cũng hát vài bài nhạc trẻ phổ biến. nghĩ một lúc, Tần Tiêu lờ mờ chỉ nhớ rõ bài ‘Thời gian bị lãng quên’ nhạc phim Vô Gian Đạo của Thái Cầm, nhất thời tâm huyết dâng trào, hừ một tiếng, nhẹ nhàng hát:
-Là ai đang gõ cửa nhà tôi, là ai đang lay động dây đàn, một đoạn thời gian bị lãng quên, từ từ dâng lên trong lòng tôi…
Hát vài câu, Tần Tiêu dừng lại, quên lời rồi!
Lý Tiên Huệ ngơ ngác sửng sốt nửa ngày:
-Ai da, hay quá! Tại sao lại không hát nữa? Tần đại ca, đây là dân ca của
Giang Nam sao? Lạ thiệt nha! Từ trước tới nay ta chưa nghe qua loại nhạc này. Ngươi học ở đâu vậy?
Tần Tiêu cười:
-Quên lời rồi. ừ, nói thế nào nhỉ, coi như nghe người ta hát, sau đó học lỏm hát theo.
Lý Tiên Huệ hưng phấn nói:
-Dạy ta hát đi! Ta thích lắm!
Tần Tiêu ngạc nhiên:
-Tốt thôi… ta không nhớ rõ lời, làm sao dạy được?
Lý Tiên Huệ nói:
-Ngươi hát, ta nghe, sau đó chúng ta dựa theo giai điệu rồi viết lời mới!
-Được rồi…
Thiết Nô ngồi bên ngoài dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng, thi
thoảng lại muốn chạy tới bên cạnh nhìn thử xem: Đôi tình nhân này đúng
là có ý tứ, hơn nửa đêm cái gì không làm, lại đi hát hò là thế nào? Lại
là thủ khúc chưa nghe qua bao giờ nữa!
Lúc tia nắng ban mai vừa
lộ ra, Lý Tiên Huệ rốt cuộc mang theo nụ cười thỏa mãn, tựa đều gục trên tay Tần Tiêu, nằm trong ngực hắn ngủ say sưa.
Tần Tiêu cũng cảm
thấy mệt mỏi, trong thoáng chốc nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc khuynh
thành trong lòng, hình hoa khảm trên trán cũng vô cùng dụ hoặc, làm cho
Tần Tiêu muốn cúi người hôn lên đó, cảm giác một cỗ ý niệm đã đè nén tới cực điểm trong lòng đang dần có xu thế dâng lên.
Đúng lúc này, Lý Tiên Huệ vừa mới thiếp đi đột nhiên nhíu mày, gương mặt lộ vẻ khẩn trương, rốt cuộc la to:
-Chạy mau! Đại ca, Vũ Hoàng muốn giết chúng ta, chạy mau đi…
Cơn buồn ngủ của Tần Tiêu cũng mất hẳn, nhịn không được thở dài một tiếng,
ôm Lý Tiên Huệ vào lòng chặt hơn nữa, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là một
nữ tử vừa kiên cường lại đáng thương! Lúc thế này ta sao có thể sinh ra ý niệm bậy bạ với nàng như thế được? Tuy nói người không phong lưu uổng
thiếu niên, nhưng phong lưu cũng phải có nguyên tắc chứ…. Nữ tử như vậy, ta bây giờ lợi dụng lòng biết ơn của nàng mà lợi dụng lúc người ta gặp
khó khăn thì chính là vô sỉ hạ lưu rồi….
Trong đầu miên man suy
nghĩ một hồi, mấy ý nghĩ bậy bạ vừa mới kéo tới lập tức biến mất không
còn chút gì, Tần Tiêu rốt cuộc cũng dựa lên tường đá, nặng nề chìm vào
giấc ngủ.
Vừa mới qua không bao lâu, cửa sắt truyền tới hai tiếng vang ‘cốc cốc’, Tần Tiêu choàng tỉnh, trong lòng thầm quát:
-Tới rồi!
Lý Tiên Huệ cũng tỉnh lại, ngái ngủ quay đầu nhìn về phía Tần Tiêu, lúc
này mới phát hiện mình cư nhiêm nằm trong lòng hắn ngủ cả đêm, không
khỏi mỉm cười xin lỗi, sau đó ngồi dậy.
Tần Tiêu ra dấu im lặng, đi tới bên cạnh cửa sắt, xuyên qua khe hở, nhìn ra bên ngoài.
Bên bờ sông cách đó không xa, con thuyền đánh cá nhỏ hôm qua cách bờ rất
xa, người lái thuyền vẫn là Chu Đại Thông như cũ, hướng Thiết Nô hô:
-Thiết Nô, bọn họ vẫn chưa ngủ dậy đúng không? Vậy đồ ăn hôm nay ngươi cầm
cũng được. nói với Tần đại nhân, khi nào hắn muốn giao ra sách Thủy Nhạc thì có thể mang theo ái lữ của hắn tự do rời khỏi nơi này.
Nói
xong thì ra sức tung đồ lên, ném một túi vải bố to tới bên cạnh bờ.
Thiết Nô máy móc đi tới khiêng lên vai rồi đi về phía nhà đá.
Chu Đại Thông tiếp tục hô:
-Tần đại nhân, ta biết rõ ngươi nghe được tiếng của ta. Trong bao vải có
giấy bút và nghiên mực, lúc nào ngươi nghĩ kỹ thì viết địa điểm giấu
Thủy Nhạc sách lên đó rồi đưa cho Thiết Nô đem đi. Nhớ kỹ, bản thân ngài không cần phải đi ra!
Sau đó Tần Tiêu nhìn thấy, Chu Đại Thông chống sào tre, đẩy thuyền đánh cá ra xa.
Tần Tiêu cười lạnh, trầm giọng mắng:
-Lũ gian trá! Kiêng kị Tần mỗ tới mức không dám lên bờ!
Sau đó lập tức lại vui mừng nói:
-Như vậy cũng tốt, vừa vặn để ta dụng kế!
Lý Tiên Huệ ngạc nhiên nói:
-Tần đại ca có tính toàn gì không?
Tần Tiêu mỉm cười thần bí:
-Chờ rồi sẽ biết!
Thiết Nô đi tới bên cửa, gõ cửa, Tần Tiêu mở cửa để cho hắn đi vào. Mở túi
vải bố ra, bên trong có mấy cái bánh bao khô cứng, cùng với một cái
nghiên mực, vài trang giấy và cây bút lông.
Tần Tiêu cười ha hả, cầm lấy nghiên mài mực, cầm bút viết lên tờ giấy:
-Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn, mau thả bọn ta ra, bằng không thì ngọc đá cùng tan!
-Phượng tỷ vì sao lại thất hứa, lại không có thành ý như vậy? chẳng lẽ vẫn còn
hoài nghi Tần mỗ có ý phản chiến, hay là sẽ góp sức cùng yêu phụ kia?
….
Đại loại cứ thế, ngữ khí ngày càng mềm mỏng, viết cũng hơn bảy tám tờ. Sau
đó Tần Tiêu xếp mấy tờ giấy đàng hoàng theo thứ tự, lấy một cục đá đè
lại, nói với Thiết Nô:
-Thiết Nô, ngươi nhớ cho kỹ, mỗi lần bọn họ tới thì ngươi lấy một tờ từ trên xuống dưới rồi đưa cho bọn họ, rõ chưa?
Thiết Nô gật đầu.
Lý Tiên Huệ thấy buồn cười:
-Tần đại ca, chiêu này có hữu dụng không? Có thể lừa được Phượng tỷ luôn vô cùng khôn khéo kia sao?
Tần Tiêu cười to:
-Hẳn là không có vấn đề gì đâu! Đầu tiên là bọn họ kiêng kị võ công của ta
nên không dám lên bờ, đây là thứ nhất; hơn nữa bằng sự hiểu biết của ta
đối với tính cách của Phượng tỷ, cùng với tình cảnh trước mặt của chúng
ta, mấy lời này là vừa đúng. Phượng tỷ không cho là ta có thể tháo được
khóa đồng trên người của nàng, cũng biết rõ ta không thể vứt bỏ ngươi mà chạy thoát một mình; hơn nữa Thiết Nô biểu lộ cứng nhắc, lại không biết nói chuyện, tự nhiên cung sẽ không lộ chuyện. thấy được mấy tờ giấy
này, nàng ta sẽ cho là chúng ta vẫn còn ở nhà đá này!
Lý Tiên Huệ cười khanh khách:
-Xem ra mấy ngày ở chung này, nàng cùng với đám người Phượng tỷ ngược lại cũng vừa là đối thủ vừa thành tri kỷ luôn rồi!
Tần Tiêu cũng cười theo, sau đó nghiêm túc nói:
-Đêm nay sao bắc đẩu xuất hiện thì chính là tới lúc chúng ta rời khỏi nơi
này. Thiết Nô, ủy khuất ngươi ở lại nơi này thêm vài ngày, chuyện đâu
vào đấy ta sẽ lập tức tới đón ngươi.
Lý Tiên Huệ nghi hoặc nói:
-Tần đại ca, không phải ngày hôm qua ngươi còn nói hòn đảo hoang này bốn
phía đều là bạch thủy mênh mông, đám lau sậy gần nhất cũng xa hơn một
dặm sao? Hơn nữa, cỏ lau mọc lên như mê cung như thế, huống hồ gì… ta
cũng không biết bơi….
Tần Tiêu mỉm cười tràn đầy tự tin:
-Mê cung như thế thì cũng không vây khốn được Tần mỗ. Đúng thật là ta không nhớ được đường, nhưng chỉ cần sao bắc đẩu mọc thì cho dù là biển cả
mênh mông ta cũng có thể bơi tới bờ được. Còn có, Tiên Nhi, nàng không
biết bơi cũng không sao, chỉ cần ta vẫn còn nổi thì nhất định sẽ không
để nàng bị chìm đâu.
Lý Tiên Huệ liên tục khoát tay: