Tuy có mấy chữ còn lại không phân biệt được nhưng chỉ vài câu này đã làm cho Tần Tiêu hoảng sợ.
Tần Tiêu nói:
- Phạm tiên sinh, vì sao vật này lại xuất hiện ở nơi đây?
Phạm Thức Đức hoảng sợ nhìn qua Tần Tiêu, chậm rãi lắc đầu, khẩn trương thấp giọng nói ra:
- Xem ra đại nhân cũng nhận những chữ này, chuyện này quả thạt là đại nghịch bất đạo!
Ngô Hưng Quốc nghi ngờ nói:
- Là vật gì có thể khiến hai vị đại nhân hoảng sợ như vậy? Có thể cho hạ quan xem xét?
Tần Tiêu đưa tấm gỗ cho Ngô Hưng Quốc:
- Đại nhân, không được ngoại truyền.
Ngô Hưng Quốc lòng đầy nghi hoặc tiếp nhận tấm gỗ, chậm rãi đọc và biểu
hiện trên mặt cũng dần dần từ nghi hoặc biến thành kinh ngạc, sau đó là
sợ hãi, lúc này sợ hãi thấp giọng nói:
- Cái này... Cái này! Đại
nghịch bất đạo! Đại đạo không dung! Đại nhân, phải nhanh chóng hủy bản
gỗ này để tránh dẫn họa trên người ah!
Tần Tiêu cầm qua tấm gỗ, cau mày lắc đầu:
- Vật này vô cùng trọng yếu, vẫn cho bản quan tạm thời bảo quản. Về phần
lai lịch và chân tướng của việc này đến lúc đó bản quan sẽ báo cáo lên
cho bệ hạ, tin tưởng dùng thánh minh của bệ hạ sẽ không trách tội.
Tần Tiêu lấy một cái bọc lụa bao tấm gỗ này lại, cẩn thận thu nhập vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, nói:
- Mưa rơi đã bớt rồi, chúng ta rút quân về doanh đi.
Sau đó tiếp nhận roi ngựa và dây cương của một binh sĩ trở mình lên
ngựa, quát một tiếng "Giá ", một mình chạy lên phía trước.
Trong nội tâm Phạm Thức Đức chấn động, lúc này nhanh chóng quất ngựa đuổi theo. Hai người dẫn đầu tiến vào trong quân doanh.
Phạm Thức Đức nhìn chung quanh một chút, xác định phụ cận không có người, lúc này khẩn trương nói:
- Đại nhân, vật đại nghịch bất đạo như thế lưu lại chỉ sợ sẽ có điềm xấu, kính xin đại nhân nghĩ lại. Đại nhân cũng biết từ ngữ trên tấm gỗ này
trước đó có ghi mấy câu gì không?
Tần Tiêu ý vị thâm trường cười cười, lạnh nhạt nói ra:
- Nếu như ta nhớ không lầm thì hẳn là một cựu thần hoàng Đường a. Văn tự
trên tấm gỗ này hẳn là Từ Kính Nghiệp vì Lạc Tân Vương phản loạn nên ghi lại, một bản hịch này tên là Đại Lý Kính Nghiệp Truyện Hịch Thiên Hạ
Văn. Lại nói tiếp,đây là vật đại nghịch bất đạo. Nhưng mà Phạm tiên
sinh, lần này đi Giang Nam có thu hoạch lớn nhất thì chính là bản gỗ
này. Ta ẩn ẩn cảm thấy được chuyện trong đó bắt đầu từ vị tàn sát hai
mươi năm trước, về sau từ Quỷ Khóc sơn cốc này đến Thiên Thánh Sơn đúc
tiền, tổ chức Hỏa Phượng này có ngàn vạn quan hệ tới tấm gỗ mới thu. Tuy ta không có chút chứng cớ nào nhưng ít ra cũng có điểm đột phá. Sau đó
chúng ta lại đi tới huyện nha Hán Dương đi, ta phải tra tìm ghi chép về
chuyện tàn sát năm đó, hy vọng có thể phát hiện một ít mánh khóe.
Phạm Thức Đức cả kinh nói:
- Đại nhân, ý của ngươi nói là chuyện này có quan hệ tới Từ Kính Nghiệp phản loạn năm đó?
Tần Tiêu lắc đầu:
- Còn khó mà nói, ta cũng chỉ hoài nghi. Tiên sinh còn nhớ trước khi ta
tiến vào Quỷ Khốc sơn cốc không? Lúc ấy ta phát hiện mũi tên phá giáp
chuyên dụng của quân đội Đại Chu. Từ khi đó ta đã từng hoài nghi nơi này từng có quân đội nghỉ lại. Thẳng tới sau này vây quét Thiên Thánh Sơn
ta lại phát hiện nhiều huyệt động trong núi như thế từ bố cục đến kết
cấu, đều là dùng thói quen và phương thức hạ trại của quân đội. Tiên
sinh, ngươi còn cho rằng đây là trùng hợp sao?
Phạm Thức Đức gật gật đầu:
- Đại nhân quả nhiên tâm tư linh mẫn, hạ quan không thể sánh bằng. Theo ý của đại nhân thì những quân đội này là dư đảng của Từ Kính Nghiệp năm
đó?
Tần Tiêu lắc đầu:
- Hiện tại còn không dám xác định.
Theo lý thuyết thì năm đó Từ Kính Nghiệp phản loạn, dư đảng đã bị tiêu
diệt toàn bộ sạch sẽ, cho dù có mấy con cá lọt lưới cũng không lật
nổi sóng lớn gì. Nhưng mà bây giờ xem ra cái này gọi là tổ chức ‘ Hỏa
Phượng ’ có ý chí không nhỏ, rốt cuộc nó là thế lực ra sao thì chúng ta
còn không phải rất rõ ràng. Chỉ nói có tâm tư dám đúc tiền thì huyện
lệnh Hán Dương có thành bù nhìn trong tay chúng cũng không dám khẳng
định đâu, có lẽ cổ thế lực này không kém. Hơn nữa cho tới bây giờ chúng
ta hiểu rất ít về nó, mục đích của bọn chúng rốt cuộc là cái gì? Chẳng
lẽ lại muốn tạo phản như Từ Kính Nghiệp năm đó hay sao?
Phạm Thức Đức nuốt một miếng nước bọt, có chút khẩn trương nói:
- Đại nhân, hạ quan có nghi kị, nhưng mà giả thiết này không hợp lý lắm, không biết có nên nói hay không...
- Mời tiên sinh nói ra.
Phạm Thức Đức nói:
- Hạ quan nghi hoặc là năm đó trong Quỷ Khốc sơn cốc này tại sao lại có
thôn trang như vậy? Người nơi đây vì sao lại bị đại quân tiểu trừ? Nếu
như giả thuyết cái thôn trang này là ánh mắt và cọc ngầm của Từ Kính
Nghiệp khi phản loạn sử dụng, hoặc là đường lui thậm chí là nơi lưu lại
tài bảo. Từ Kính Nghiệp phản loạn thất bại thì di thần bại tốt chạy trốn tới sơn cốc này, hoặc là giết người diệt khẩu, hoặc đấu tranh nội bộ
cướp đoạt tài bảo, đem trọn người trong thôn toàn bộ giết, sau đó che
dấu hoạt động ẩn vào trong Thiên Thánh Sơn, hoạt động đến nay!
Tần Tiêu mở to mắt, trong nội tâm cả kinh nói: xem ra Phạm Thức Đức cũng không phải là con mọt sách đâu! Hắn nói những chuyện này cũng giống như suy nghĩ trong lòng mình, không khác bao nhiêu cả.
- Tiên sinh
quả nhiên cao kiến! Tiên sinh suy luận như vậy không mưu mà hợp với ta.
Không dối gạt tiên sinh, ta thậm chí còn nghĩ tới Lạc Tân Vương năm đó
lúc ẩn cư ở đây, vì Từ Kính Nghiệp viết ra Đại Lý Kính Nghiệp Truyện
Hịch Thiên Hạ Văn và in ấn trong sơn cốc này, lại đem hịch này truyền bá khắp các châu trong Giang Nam đạo và lên tinh thần cho phản quân. Từ
Kính Nghiệp làm loạn ở Dương Châu, ai cũng không nghĩ ra hắn có an bài
trú điểm ở Ngạc Châu này chứ, không thể không nói hắn rất cao minh.
Phạm Thức Đức cấp cấp nói tiếp:
- Đại nhân, nói như vậy chuyện này là giải thích tốt nhất! Về sau Từ Kính Nghiệp bị đại quân Lý Hiếu Dật đánh bại, bất đắc dĩ chạy trốn tới Nhuận Châu muốn vượt biển đầu nhập vào Tân La, không ngờ lại bị thủ hạ phản
loạn giết chết, không còn cơ hội đi tới nơi này. Khi đó Từ Kính Nghiệp
tuy chết nhưng toàn bộ vây cánh của hắn chưa hẳn đã sa lưới. Ít nhất tác giả quyển sách Đại Lý Kính Nghiệp Truyện Hịch Thiên Hạ Văn là Lạc Tân
Vương sống không thấy người, chết không thấy xác, nhiều năm qua mọi
người ngờ vực vô căn cứ bất định. Toàn bộ vây cánh còn lại trốn vào Quỷ
Khốc sơn cốc vì vậy sinh ra đấu tranh nội bọ mà dẫn phát thảm án tàn sát thôn làng.
Tần Tiêu mày rậm trói chặt:
- Tiên sinh suy luận rất có đạo lý. Nhưng chân tướng thật sự là thế nào, chuyện cấp bách bây giờ là chứng minh chuyện này.
Hôm sau trời trong nắm sớm Quan Thiết Sơn nghe lệnh Tần Tiêu dẫn theo binh
sĩ phong tỏa động huyệt trong núi Thiên Thánh Sơn, thu thập thi thể ở bờ sông.