Dưới mặt đất cung điện có
giường đá nạm thép, phía trên đặt tử quan, bội kiếm, thiên vị thực và
những đồ vật yêu thích của Võ Tắc Thiên khi còn sống. Tiền thất có ‘ bảo trướng ’, trong trướng có thần tọa, chung quanh đặt ngọc châu "Bảo thụ
", "Thụy thư" cùng "Thất thư" . . .
Tần Tiêu kinh nghi không thôi, tang lễ của hoàng đế xa hoa long trọng a, đúng là khó có được. Chính mình may mắn thấy tận mắt, đúng là mở rộng
tầm mắt! Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, ngươi cả đời truyền kỳ, rốt cục cũng đặt lên dấu chấm than viên mãn. Tần Tiêu ta là người của ngàn năm sau, tận
mắt nhìn thấy dung nhan thật của ngươi, lại trơ mắt nhìn ngươi từ đỉnh
cao đi tới suy vong, cuối cùng là tang lễ... Nhưng nói thế nào ta cũng
cảm thấy rất may mắn.
Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng. Sau này trong hơn mười
năm, chỉ cần Tần Tiêu ta không đoản mệnh, lịch sử Đại Đường này lưu lại
dấu ấn sâu đậm của ngươi, xem như đền ơn tri ngộ của ngươi năm xưa.
Linh cữu của Võ Tắc Thiên còn phải đặt ở Lạc Dương mấy tháng, chờ đợi
công sự bên Càn Lăng hoàn thành mới có thể chôn cất vào. Vì vậy Lý
Hiển mang theo quan lại, hoàn thân và sứ thần cùng nhau đi tới Lạc Dương tế điện nàng.
Tần Tiêu lưu Vạn Lôi cùng ba ngàn Vạn Kỵ ở lại Trường An hộ vệ An Nhạc
công chúa, bản thân mình mang theo vạn người đi theo tùy tùng Lý Hiển
xuất phát tới Lạc Dương. Hơn nữa lúc này hắn cùng với Lý Đa Tộ đồng thời được nhậm mệnh ‘ tùy tùng liễn ’, leo lên xe loan phượng, theo tùy tùng bên cạnh hoàng đế cùng hoàng hậu. Nếu không phải đại thần được tín
nhiệm thì không có được vinh dự này. Tuy đã nổi danh, nhưng ven đường đi không được tự do, thời khắc nào cũng như pho tượng đồng đứng nghiêm,
làm ra bộ dáng uy vũ hùng tráng, quả thực có chút buồn khổ.
Lý Khỏa Nhi tự nhiên không theo cùng, An Nhạc công chúa phủ phái Võ Sùng Huấn đi làm đại diện. Lý Hiển cùng Vi hậu ở ven đường không nói bao
nhiêu câu, đều làm ra vẻ mặt trầm thấp u buồn. Tần Tiêu thấy rõ ràng, Lý Hiển thật sự thương tâm vì cái chết của Võ Tắc Thiên, mà Vi hậu thì lo
lắng cho Lý Khỏa Nhi. Tuy những năm gần đây Võ Tắc Thiên cao cao tại
thượng thường thường làm cho Lý Hiển mất hồn mất vía nơm nớp lo sợ,
nhưng mà hắn vẫn là hiếu tử, hôm nay mẫu thân qua đời, khó tránh khỏi bi thương.
Thật vất vả mới đến Lạc Dương, Hữu Uy Vệ dưới trướng của Trương Nhân
Nguyện triển khia trận thế nghênh đón hoàng thượng, đội ngũ mấy vạn
người đại quy mô tiến vào thành Lạc Dương, tiến về Thượng Dương cung bái tế Võ Tắc Thiên.
Tần Tiêu cùng Lý Đa Tộ, một thân kim giáp, một thân ngân giáp theo tùy
tùng hai bên trái phải của hoàng đế, cùng một chỗ đi vào Thượng Dương
Cung, đi tới trước linh cữu của Võ Tắc Thiên.
Dù bố trí linh đường hết sức xa hoa, nhưng vẫn lộ ra áp lực nặng nề.
Hành lang trong Thượng Dương cung rộng lớn, linh cữu của Võ Tắc Thiên
nằm đó, lạnh như băng, bên ngoài thần tử hoàng thân và sứ thân rất đông, nhưng lại lẳng lặng không ai phát ra âm thanh.
Lý Hiển cũng mặc quần áo tang vào, quỳ trước linh cữu của Võ Tắc Thiên
dập đầu tế bái. Các hòa thượng của Tướng Quốc Tự cũng tụng phật hiệu.
Trên bàn thơ hương khói nghi ngút Tần Tiêu nhìn thấy Lý Hiển tuy hết sức bảo trì bình tĩnh, nhưng mà trên mặt vẫn có hai vệt nước mắt, biểu lộ
ai oán thống khổ.
Lý Hiển tế bái xong thì tới thái tử Lý Trọng Tuấn, Tương Vương Lý Đán
cùng Thái Bình công chúa cùng một ít người, theo thứ tự tiến lên bái tế
đốt hương. Lý Trọng Tuấn cùng Lý Đán biểu lộ chết lặng ngốc trệ, nhưng
chỉ có Thái Bình công chúa khóc bù lu bù loa nằm rạp trên đất không ngồi dậy. Tần Tiêu cùng Lý Đa Tộ thật vất vả mới kéo nàng đứng lên, nàng lại bổ nhào vào trước quan tài, vỗ quan tài khóc rống lên.
- Nương, con là Thái Bình, con gái của ngài đây.
- Nương, con gái tới xem mặt ngài, ngài mở to mắt nhìn con đi.
- Nương...
Giờ phút này, vị Thái Bình công chúa này chỉ là một người con mất mẹ mà
thôi, loại đau buồn thảm thiết trong nội tâm này không phải giả bộ. Nàng khóc như vậy làm Lý Hiển cùng Lý Đán cũng nghẹn ngào. Cùng đi đến bên
người Thái Bình công chúa, thấp giọng khuyên bảo, thật vất vả mới kéo
nàng qua một bên. Thái Bình công chúa bình thường đẹp đẽ quý phái, cũng
mặc đồ tang màu trắng giản dị, cùng phu quân của nàng là Võ Du Kỵ đứng
bên cạnh tùy tùng linh cữu, con mắt đỏ bừng nức nở.
Lại nói tới bọn người Trương Giản Chi cùng tiến vào bái tế. Hơn mười
người làm một tổ, ngay ngắn quỳ lạy. Lễ nghi phương thành, đột nhiên
Diêu Sùng đứng trước linh cữu. Hô to ‘ bệ hạ ’ khóc rống nghẹn ngào quỳ
xuống, đập đầu xuống đất, khóc đến thương tâm, hắn khóc còn hơn là mẫu
thân của mình chết.
Tần Tiêu đứng bên cạnh Lý Hiển nhìn thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt của
Vĩ hậu có oán hận lóe lên, còn mặt của Lý Hiển cũng không vui, trong nội tâm cả kinh nói: Diêu Sùng chẳng lẽ ngốc? Cho dù là thương tâm cũng nên dấu trong lòng! Đang ở trước mặt hoàng đế cùng Lý Đán và đám vương công Lý gia, kêu Võ Tắc Thiên là ‘ bệ hạ ’, khóc đến như phụ mẫu chết, không phải tự tìm phiền toái sao? Lý Hiển Lý Đán cùng Thái Bình khóc là vi tỏ vẻ hiếu tâm, ngươi khóc là không đúng rồi, nếu vì chính trị thì càng
kém cỏi! Hiện tại tình thế trong triều vô cùng khẩn trương, Võ Tắc Thiên vừa mới chết, dùng Võ Tam Tư cầm đầu Võ gia bợ đít nịnh bợ còn đang
chiếm thế thượng phong, Lý gia vừa mới khôi phục giang sơn đang trong
nguy cơ. Mỗi người đều chủ động lảng tránh đàm luận Võ Tắc Thiên, nhưng
mà Diêu Sùng này...
Quần thần cũng nhao nhao mặt lộ vẻ kinh hãi, bọn người Trương Giản Chi nhanh chóng kéo Diêu Sùng ra ngoài.
Nghi thức tế lễ tiếp tục đâu vào đấy, trang nghiêm và trầm mặc, nhưng mà trong lòng mọi người thì cùng một suy nghĩ, lão tiểu tử Diêu Sùng khẳng định phiền toái!
Thật vất vả mới đến tối, Tần Tiêu đi đứng có chút nhức mỏi, mới bị Lý
Hiển cho rời đi, bảo hắn đi nghỉ ngơi, đổi tướng sĩ Thiên Ngưu Vệ đi
vào linh đường tùy tùng.
Tần Tiêu đi vào soái trướng tạm thời của Vạn Kỵ, không khỏi thở dài một
hơi. Nhìn qua màn đêm dài đặc bên ngoài, lại nhớ tới Lý Tiên Huệ. Chiếu
hôm nay nghi thức tế lễ mà nhìn thì may mắn không có đem Lý Tiên Huệ
mang đến Lạc Dương tế điện Võ Tắc Thiên. Bằng không thì nàng nhất định
không nhịn được, như Thái Bình công chúa mà khóc rống nghẹn ngào, chẳng
phải là xong đời.
Còn không có nghỉ ngơi bao lâu, thì có Vạn Kỵ vệ sĩ báo lại, nói có
người cầu kiến, Tần Tiêu gọi vào, đập vào mắt chính là Lý Long Cơ. Quân
doanh cùng soái trướng cũng không phải tùy tiện đi vào, ai tới cũng phải theo quy củ thông báo mới được.
Lý Long Cơ đặt mông ngồi bên người Tần Tiêu, thở dài một hơi.
- Quỳ một ngày mệt chết ta. Hôm nay là bệ hạ cùng thái tử gác linh cữu, ngày mai sẽ tới phiên của ta.
Tần Tiêu xoa xoa cái cổ đau nhức, nói:
- Cũng không có biện pháp, ai bảo ngươi là hoàng tôn chứ. Ta cùng Lý Đa Tộ mới thảm, từ Trường An đứng tới Lạc Dương.