Tần Tiêu ah, chính ngươi
cũng nên ổn định một chút, nhân vật trong triều có thể không đắc tội
thì không nên đắc tội; người ta chọc đến có thể chịu thì tận lực nhịn.
Nhịn nhât thời tránh đầu són ngọn gió, lui một bước trời cao biển rộng
nha. Đừng cho người ta cho rằng đông cung chúng ta ngang ngược, vậy
không tốt. Đối ngươi như vậy mới có lợi, không cầu có công, nhưng cầu
không qua, từng để tóc cho người ta nắm. Chúng ta nên đóng cửa mà sông,
chuyện này còn không được sao?
Trong nội tâm Tần Tiêu chỉ kêu khổ: ta kháo, đây là thái tử nha, thật
đúng nhu nhược... Ta tại sao có cảm giác như đang nói chuyện với A Đẩu
thế này?
(*A Đẩu (Lưu Thiện) là con trai của Lưu Bị, là ông vua nhu nhược của nhà Thục tin dùng hoạn quan để rồi mất nước)
Lý Hiển tiếp tục lải nhải:
- Kỳ thật ngươi không làm Ngự Sử cũng tốt. Cho dù không có chuyện lần
này ta cũng sẽ trình lên thỉnh bệ hạ thu hồi chức vụ Ngự Sử của ngươi.
Làm chức Ngự Sử này đắc tội nhiều người, đối với ngươi là nhân vật mới
vào triều là không tốt.
Lý Hiển đong đưa tay, bộ dáng nói lời thấm thía.
Tần Tiêu chỉ có thể chắp tay thở dài:
- Thái tử dạy rất đúng.
Lý Hiển thoả mãn gật đầu:
- Ân, nhìn ra được ngươi là người thông minh hơn người, ngộ tính thật
tốt. Ta nghe nói ngươi cùng tam lang Trọng Tuấn quan hệ không tệ. Đứa
nhỏ này hành vi không có ước thúc. Hiện tại thân là con trưởng thái tử
cung, lại đi khắp nơi sinh sự. Ngươi có rảnh nói vào tai của hắn đi.
Những người trẻ tuổi các ngươi ở cùng một chỗ ngược lại còn tốt hơn lão
đầu như ta, lời nói có tác dụng. Nếu hắn muốn làm chuyện gì đó thì ngươi nhất định nhớ rõ phải ngăn cản...
Tần Tiêu cảm giác đầu như ngất đi, ẩn ẩn đau nhức, trong đầu không tự
chủ được nghĩ tới một cảnh, đó là tràng cảnh trứ danh: Đại Thoại Tây Du, Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng nói nhiều tới mức phát điên.
Cũng không biết qua bao lâu Lý Hiển thở dài một tiếng, cuối cùng cũng sắp chấm dứt diễn thuyết:
- Được rồi, hôm nay dài dòng với ngươi nhiều như vậy hy vọng ngươi không nên phản cảm. Cuối cùng dặn dò một câu: nhẫn nhất thời gió êm sóng
lặng, lui một bước trời cao biển rộng. Đông cung chúng ta không được gây chuyện, ngươi hiểu chứ?
Tần Tiêu thở còn dài hơn, như trút được gánh nặng:
- Mạt tướng hiểu, điện hạ yên tâm.
Lý Hiển cười ha hả gật đầu:
- Tốt, không có việc gì ngươi đi đi. Trong Vệ Suất không có việc nặng, ngươi có rảnh thì nghỉ ngơi nhiều, đừng mệt mỏi...
Mắt thấy còn sắp chấm dứt diễn thuyết lại sắp bắt đầu, Tần Tiêu đứng dậy, chắp tay nói:
- Mạt tướng có việc, có việc cầu điện hạ.
- Ah, nói nghe một chút?
- Mạt tướng muốn một bộ phận binh sĩ Tả Vệ Suất, điều đến bên ngoài
thành Trường An huấn luyện. Không biết như vậy có được hay không?
- Huấn luyện?
Lý Hiển ngạc nhiên nói,
- Tả Vệ Suất ngày thường không có huấn luyện gì, không so cần phải dã
chiến như những vệ đội khác. Nếu muốn điều binh mã ra khỏi thành phải
được Binh Bộ đồng ý. Nhưng mà Binh Bộ Thượng Thư Đường Hưu Cảnh cùng ta
có quan hệ cũng không phải tệ, nếu ngươi muốn điều binh mã ra khỏi thành huấn luyện cũng không phải là không thể được, ta thư cho ngươi mang đi
gặp Đường Hưu Cảnh, có lẽ hắn sẽ đáp ứng đấy.
Sau khi nói một buổi cuối cùng Tần Tiêu nghe được câu này liền vui vẻ:
- Tạ điện hạ!
Lý Hiển ghi mảnh giấy, đóng dấu ấn thái tử lên giao cho Tần Tiêu, cười ha hả, nói:
- Ân, tốt, ngươi đi đi! Người trẻ tuổi có nhiệt tình là chuyện tốt,
nhưng nhớ không nên xông danh ra danh tiếng quá lớn, làm cho người ta
nhớ nhiều là không tốt. Trăm nhẫn thành kim, đạo lý kia ngươi nên nhớ kỹ là tốt...
Tần Tiêu cố nén xúc động thổ huyết, nhanh chóng chắp tay vái chào:
- Đa tạ điện hạ, mạt tướng cáo từ.
Hắn trốn nhanh ra khỏi cung thái tử, lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm
nói: đúng là thái tử cực phẩm. Rốt cuộc ta cũng hiểu tâm tình của Tôn
Ngộ Không trong Đại Thoại Tây Du rồi. Đổi lấy là ta cũng sẽ vung gậy
sắt diệt Đường Tăng...
Thời điểm quay về phủ Tả Vệ Suất thì Điền Trân đang huấn luyện binh sĩ.
Binh sĩ giáp sắt trường thương sắp xếp rất chỉnh tề thành một khối lập
phương, vòng quanh võ đài Tả Vệ Suất, chậm rãi bước vòng qua giống như
lão thái gia đang đi dạo.
Trong nội tâm Tần Tiêu cười khổ: đây chính là mỹ danh viết ‘ công tử
quân ’ đang ‘ huấn luyện ’ sao? So với đàn bà dạo phố còn chậm hơn, có
người còn đang ngáp, nếu đây là huấn luyện thì ra thể thống gì nữa.
Điền Trân cùng Lý Tự Nghiệp nhìn thấy Tần Tiêu đã đến, ngay ngắn quỳ gối xuống, cùng quân sĩ đồng thời quỳ gối hô:
- Đại suất!
Tần Tiêu khoát khoát tay:
- Tất cả đứng lên. Ta hiện tại không phải là đại suất. Ngũ phẩm phó suất mà thôi. Mọi người nên huấn luyện thì huấn luyện, nên làm việc thì làm
việc.
Điền Trân tiến lên nói ra:
- Đại suất, ngài trên danh nghĩa chỉ bị giáng xuống một phẩm mà thôi,
ngươi vẫn là đại suất của chúng ta mà! Lại nói những huynh đệ của chúng
ta chưa bao giờ hối tiếc gì về đại suất cả. Phần lòng dạ cùng nghĩa khí
này thật xứng là đại suất của ta. Tả Vệ Suất này trừ Tần đại suất thì
không còn đại suất nào khác!
Chúng tướng cùng kêu lên "đúng thế ", "đúng thế" Lý Tự Nghiệp cười ha ha:
- Móa Điền Trân lợi hại! Những lời này lão Lý ta muốn nói cả buổi nhưng đang suy nghĩ nên nói thế nào đấy!
Mọi người cùng cười to một hồi. Tần Tiêu khoát khoát tay, nói ra:
- Điền tướng quân, Lý tướng quân còn có chư vị huynh đệ và các ngươi đều là huynh đệ. Chúng ta thương nghị chuyện huấn luyện đã.
Chúng tướng hai mặt nhìn nhau:
- Huấn luyện? Còn huấn luyện cái gì nữa?
Tần Tiêu đi vào phủ đại suất nhìn qua chúng tướng, nhìn bọn họ nói ra:
- Trước tiên nói về phương thức huấn luyện của Vệ Suất hiện tại.
Điền Trân nói:
- Đại suất ngài cũng biết rõ, Tả Vệ Suất từ trước là thanh nhàn nhất,
huấn luyện nha... Cũng chỉ lướt qua rồi dừng. Mỗi ngày giờ mẹo thì rời
giường, tập hợp xếp thành hàng, chạy quanh võ đài mười vòng, sau đó là
thương nhọn, chặt đao, trường đống ( bắn bia cự ly xa ) sau đó chính là
huấn luyện bài trận. Không sai biệt lắm thế là hết, đã chấm dứt.
Tần Tiêu bĩu môi cười cười:
- Nói cách khác mỗi ngày huấn luyện tối đa là một giờ, hơn nữa không có
thuật cưỡi ngựa, cỡi ngựa bắn cung, huấn luyện thể năng đúng không?
Điền Trân xấu hổ gật đầu, nói:
- Vâng.
Tần Tiêu bất động thanh sắc, tiếp tục nói ra:
- Cũng khó trách bắc nha gọi chúng ta là ‘ công tử quân ’. Huynh đệ Vệ
Suất chúng ta đi ra ngoài mười người thì bọn chúng cần ba người là quật
ngã. Nếu thật sự là có chiến sự thì có thể dùng được sao? Đoán chừng vừa thấy qua trước hết dọa ngất hơn phân nửa.
Bọn người Điền Trân rất là không phục:
- Đại suất. Tuy nói chúng ta so sánh với mười hai vệ đội khác thì chiến
tranh là ít nhất, nhưng không tới mức đó đâu. Trong huynh đệ Vệ Suất
trước kia đều chọn ra dũng sĩ mạnh nhất, nhưng mà về sau càng chây lười.
Tần Tiêu cười:
- Các huynh đệ đừng kích động. Cái gọi là biết hổ thẹn mà gần như dũng nên bị ngoại nhân đối xử với Tả Vệ Suất càng kém.