Qua một hồi, Thái Bình công chúa đi ra ngoài, nhìn qua Tần Tiêu mỉm cười thần bí, chân thành đi tới kỷ trà ngồi xuống.
Tần Tiêu không khỏi buồn bực:
- Công chúa điện hạ. Tiên nhi đâu?
- Đang trang điểm và mặc quần áo, ta cố ý may trang phục tân nương cho nàng, tại mặc thử lấy.
Thái Bình công chúa lạnh nhạt mỉm cười, giống như một người hiền hòa. Có thể Tần Tiêu nhìn nàng đang cười, nhưng mà lại cảm thấy tràn ngập nguy cơ.
Quả nhiên...
Thái Bình công chúa trên mặt mỉm cười vẫn đoan trang và hoa lệ, cặp môi đỏ mọng nhìn qua Tần Tiêu nói một câu:
- Tần Tiêu, ta cám ơn ngươi.
Tần Tiêu trong lòng run lên, cười cười:
- Tần Tiêu có lẽ cám ơn công chúa ban thưởng mới đúng, công chúa vì sao trái lại cám ơn ta?
Thái Bình công chúa mỉm cười:
- Hôm nay trước Thái Cực điện. Hoàng Thành Ngự Suất Ti có từng bắt được một gã cuồng đồ?
- Đúng vậy.
Tần Tiêu bình tĩnh trả lời, trong nội tâm vẫn ngạc nhiên, nàng rõ ràng chủ động nói tới việc này.
Thái Bình công chúa hừ nhẹ một tiếng:
- Cuồng đồ to gan, nên hành quyết tại chỗ.
Tần Tiêu nói ra:
- Dĩ nhiên xử quyết, công chúa không nên quan tâm loại chuyện vặt này.
Thái Bình công chúa lạnh nhạt cười nói:
- Cho nên ta muốn cám ơn ngươi. Tần Tiêu, dù sao cũng không phải ngoại nhân, cô cô ở trước mặt ngươi cũng không cần mịt mờ cái gì. Kỳ thật là vì trong thành Trường An phật, đạo tranh giành mà thôi. Mới dẫn phát chuyện hơn đường như vậy, Sử Sùng Vân là do ta đề bạt, hiện là đại diện đạo gia ở Trường An; mặt khác phật môn cũng có người do ta bồi dưỡng. Kim Tiên Quan có chút ít danh tiếng. Chúng tăng phật môn giống như nữ nhân cũng ăn dấm chua, nghĩ ra biện pháp vụng về như vậy đến đả kích Sử Sùng Vân. Lại nói tiếp, những việc này là chuyện nhà của ta. Ngươi giúp ta xử lý việc này thì ta phải cảm tạ.
- Ah, thì ra là như vậy!
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, trong nội tâm âm thầm nói: Phật gia cũng có nhân vật được ‘bồi dưỡng’? Đây cũng là hòa thượng, lại là đạo sĩ... Thái Bình công chúa khẩu vị đúng là kỳ quái! Ở trước mặt ta xưng là ‘cô cô’, xem ra đúng là không xem ta là ngoại nhân rồi. Nhưng mà ta càng nghĩ càng có khả năng, chắc là biết ta đoán được một ít mới đánh đòn phủ đầu chủ động nói toạc a? Bởi như vậy ta không thể truy vấn cái gì, việc như vậy dừng ở đây, tất cả chấm dứt. Đúng là nữ nhân lợi hại và khôn khéo!
Thái Bình công chúa nói ra:
- Tần Tiêu, ta nửa đời người sống trong hoàng cung, tiếp xúc đều là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng mà cho tới bây giờ ta mới gặp được một gia hỏa thông minh nhất. Người này, chính là ngươi.
Tần Tiêu vội nói:
- Công chúa quá mức thưởng! Ta chỉ là một đầu gỗ, cái gì cũng không hiểu.
- Có lẽ là có rất nhiều không hiểu, nhưng mà trí tuệ và kiến thức của ngươi vượt qua thường nhân nhiều.
Thái Bình công chúa hứng thú nhìn qua Tần Tiêu:
- Ngươi là người mà ta cảm thấy khác biệt với những kẻ khác. Cũng khó trách Tiên nhi là nữ tử xuất sắc như thế cũng bị ngươi thu phục, lưng cõng ngươi mà lúc nào cũng muốn tìm chỗ tốt cho ngươi.
Tần Tiêu cười:
- Tiên nhi nói đó là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó a!
Thái Bình công chúa cũng cười rộ lên:
- Ngươi nói những lời này thật kỳ quái, nhưng mà tư tưởng rất chuẩn xác. Tần Tiêu, ngươi nhập sĩ đã ba năm, trải qua rất nhiều chuyện, cũng khó trách ngươi nhanh chóng bộc lộ tài năng như thế. Đại sự kiện mới thật sự là khảo nghiệm một người có bản lĩnh hay không. Thái bình thịnh thế chỉ cần là người có chút đầu óc thì thích ứng một đoạn thời gian là có thể đảm nhiệm chức quan. Nhưng mà vừa có sóng lớn thì loại người này không chịu được khảo nghiệm. Ngươi không tệ, đúng là rất không tồi. Nhiều lần trải qua các hồi sóng gió mang tính quyết định. Giang sơn Lý Đường có hôm nay thì công lao của ngươi khó bỏ qua được.
- Công chúa quá hân thưởng, đây là chuyện Tần Tiêu nên làm.
Trong lòng Tần Tiêu nói thầm: Bắt đầu dùng thế công nhân tình, theo thông lệ là cổ vũ trước tiên.
Thái Bình công chúa lạnh nhạt nói ra:
- Phóng nhãn trong triều, người người mơ màng, một ít thần tử trong tương lai có thể trọng dụng đúng là không nhiều. Đợi thêm một thời gian, Tần Tiêu ngươi nhất định là hiền thần lương tướng nhất đẳng của Đại Đường, rường cột nước nhà. Tần Tiêu, không phải ta cất nhắc ngươi, nếu phải đem so ngươi với bất cứ người nào trong hai mươi bốn trung thần của Lăng Yên các, kể cả tổ tiên Tần Thúc Bảo của ngươi cũng không lâm vào hạ phong.
- Cái này, cái này, vạn không dám nhận!
Tần Tiêu liên tục líu lưỡi khẩn trương lên, chụp mũ này hơi lớn.
Thái Bình công chúa cười khanh khách, nói:
- Xem ngươi khẩn trương kìa! Như thế nào, vượt qua tổ tiên của mình không phải là chuyện tốt sao? Ngươi văn võ song toàn, trí tuệ hơn người, quả thực là của quý trời ban cho Đại Đường. Ta đã sớm nói, mẫu hậu của ta không có nhìn lầm ngươi. Nhớ năm đó nàng còn sống, nhiều lần nói với ta, Tần Tiêu như thế nào làm sao có thể làm. Lúc đầu ta còn chưa tin, hiện tại ta hiểu được ánh mắt của mẫu hậu rất độc.
Tần Tiêu nghe Thái Bình công chúa tâng bốc đầu óc choáng váng, bên cạnh có tiếng cười như chuông bạc vang lên, Lý Tiên Huệ giống như cửu thiên huyền nữ đi tới đây.
Tần Tiêu nhìn qua Lý Tiên Huệ thay trang phục mới, không khỏi có chút ngây người, trong nội tâm chỉ có hai chữ ‘kinh diễm’!
Giống như ở chung với nàng ba năm mới phát hiện Tiên nhi lại đẹp tới mức này.
Quả nhiên là người đẹp vì lụa a? Hắn từ trước tới giờ cho rằng mình đã sớm quen thuộc nàng, nhưng mà hình như chưa từng nghĩ nàng xinh đẹp như vậy a?
Lý Tiên Huệ mặc quần áo tân nương, trên vai khoác trường bào màu đỏ, cánh tay phấn điêu ngọc trạc thon dài, mơ hồ thu vào trong váy lụa, trái, phải cánh tay có ngọc hoàn uốn lượn, vòng tay cũng rất tinh xảo.
Hai vòng xuyến đeo tai do ba vòng vàng tạo thành, cuối cùng xuyến lên một viên bảo thạch lóng lánh. Vốn dáng người thon dài thướt tha, nhưng mà được bộ váy bó sát người ôm lấy người, đường cong hoàn mỹ mê người đẹp tới mức tận cùng. Eo bụng có một đai lưng bạc, trên đó có tơ vàng điểm xuyến, túi thơm nhẹ nhàng.
Nhung y chế tạo từ tơ lụa màu bạc ôm lấy bộ ngực của nàng, phía trên thêu con bướm vườn ao xanh ngát, eo thon nổi bật bộ ngực sữa! Bộ ngực của nàng vốn thùy mị no đủ lại được quần áo tôn lên càng đẹp hơn, càng nổi bật đầy đặn, ở giữa lộ ra hai tòa núi đôi, đủ làm cho tất cả nam nhân nổi hùng tâm tráng chí.
Làn da giống như mỡ dê, mang theo vòng cổ màu tùng vân, che khuất nửa dưới của da thịt, ẩn ẩn lộ ra nét băng cơ ngọc cốt. Vòng cổ có ba chân, ba viên bảo thạch tỏa sáng, chiếu sáng cả nội đường, phát ra ánh hào quang mê người, viên phía dưới cùng lại lọt vào giữa khe ngực, nhẹ nhàng lắc lư, mị hoặc khôn cùng. Tần Tiêu nhìn thấy mà rung động tâm hồn.
Hạ thân là váy áo đỏ tươi. Có tơ vàng mảnh làm thành nếp nhăn nhẹ nhàng, làm cho hai chân của Lý Tiên Huệ vốn dài càng thêm thon dài.