Từ Tiểu Nguyệt ném một ánh mắt về phía Tần Tiêu, bỗng nhiên hất đầu
một cái, đi về phía bên cạnh. Tần Tiêu hiểu ý, đi theo, bọn người Tần Lệ Lệ cũng đi theo đằng sau.
Đi vào trong phòng, Từ Tiểu Nguyệt hé ra khuôn mặt rất bực mình ngồi ở trên ghế thái sư, vỗ cái bàn, oán hận gầm hét lên:
- Những tên cẩu quan này không tán thưởng, vào ngày mai giờ Thìn nếu
không có chuyện gì xảy ra, đều giết hết không tha một ai cho ta!
Tuân Lệ Lệ cười mỉm tiến lên, hơi cúi đầu xuống nói:
- Phượng Tỷ bớt giận... Ta đoán chừng những người này chết là vì sĩ diện
chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Trước mắt bao nhiêu người đương nhiên
không công khai tỏ vẻ ý tứ nguyện ý thuần phục. Nếu có thể phân ra mà
khuyên bảo, có lẽ hiệu quả tốt hơn một chút.
Tử Tiểu Nguyệt hừ một tiếng rồi nói:
- Chuyện cho tới nước này chỉ có thể làm như thế mà thôi. Tần Tiêu, ta
lệnh cho ngươi đi hoàn thành việc này. Có thể khuyên được vài người thì
khuyên, không thể khuyên được thì đem tất cả đi chém hết đi!
Tần Tiêu chắp tay lên tiếng:
- Dạ!
Trong lòng thầm suy nghĩ nói: xem ra, Từ Tiểu Nguyệt tìm người giả trang ta,
cũng rất ít người biết chuyện này, phỏng chừng ngay cả Tuân Lệ Lệ đều
vẫn chưa hay biết điều gì chăng? Bọn họ hẳn cho là ta nhiệt sẵn sàng góp sức cho Từ Tiểu Nguyệt... Nhìn ánh mắt của tỷ muội Mặc Y cùng Tử Địch
thì liền hiểu rõ, xem ra tỷ muội thấy ta khom lưng cúi đầu trước Từ Tiểu Nguyệt cùng Ngô Hưng Quốc, chắc trong nội tâm đang oán hận mong chém
chết ta, ước gì lột da lột xương ta ra ấy chứ. Hơn nữa từ nét mặt của
bọn họ có thể thấy được, tự nhiện xuất hiện một “Phượng Tỷ” chính thức
hoặc chuyện Anh quốc công này cũng là kinh ngạc không hiểu chuyện gì
đang xảy ra. Từ Tiểu Nguyệt, rốt cuộc cũng nóng vội vàng ra ngoài. Xem
ra chuyện Tuân Lệ Lệ mất quyền lực đối với nàng càng ngày càng kiêng
kị....
Cứ như vậy, Tần Tiêu ngồi một mình ở trong phòng, Từ Tiểu
Nguyệt cùng bọn người Tuân Lệ Lệ núp ở phòng kế, những quan lại không
chịu góp sức thì từng người từng người bị dẫn tiến vào. Tần Tiêu chiếu
theo lí do thoái thác đoạt ở chỗ Mã Nam, tận tình khuyên bảo, ước chừng
là nói Chu Triều vô năng như thế nào, Võ Tắc Thiên hoang dâm vô đạo như
thế nào, thần khí Lý gia sớm nên trở về, còn nói những lời hứa hẹn tương lai tốt hơn. Mười bảy quan tướng đều lặng yên không ra tiếng mặc cho
Tần Tiêu nói miệng đầy nước bọt bay tứ tung, nếu không thì giống như Vạn Lôi mở miệng liền thóa mạ Tần Tiêu, những quan viên chịu sẵn sàng góp
sức còn chưa tới hai người.
Tần Tiêu âm thầm đem chuyện này nhớ
cho kỹ, âm thầm vui mừng: Đại đa số quan của Chu Triều đều là quan tốt!
Trách không được Đại Đường trong lịch sử Trung Quốc có thể trở thành
thiên triều thịnh thế số một, một phần do Đường Thái Tông lưu truyền
xuống bầu không khí quan liêm thanh khiết, từ Trinh Quán một mực lan
truyền đến Võ Chu, thẳng đến Khai nguyên thịnh thế sau này... Tạo ra một đám quan tốt mà! Cũng khó trách Đường Triều trong lịch sử Trung Quốc là triều đại ít tham quan nhất!
Một mực bộn rộn từ tối đến sáng sớm, Từ Tiểu Nguyệt rốt cuộc cũng mất đi tính kiên nhẫn, ở cách vách oán hận quát:
- Không cần khuyên nữa! Toàn bộ ra cho ta xem! Trước bắt làm con tin, sau này lấy ra toàn bộ tế Tiên Phong Đại Kỳ cho ta!
Tần Tiêu bộn rộn đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, đang ngồi uống nước trà, giả
làm bộ dạng không còn chút sức lực nào bất lực ngồi ở trên ghế thở ra.
Từ Tiểu Nguyệt từ phòng bên bước ra đẩy cửa đi vào, ngồi trên ghế thái sư, con mắt lẳng lặng đảo qua đám người trong phòng.
Tần Tiêu, Tuân Lệ Lệ, Mặc Y, Tử Địch, sau Ngô Hưng Quốc mới đến.
Những người này, nhất tề chắp tay rủ xuống đứng thẳng, lẳng lặng đứng thành
một hàng, lặng yên mà không nói, bầu không khí hiện giờ cực kỳ bị đè
nén.
Từ Tiểu Nguyệt cầm lấy một ly trà, mở nắp lên, chậm rãi kê miệng trên cái chén, thản nhiên nói:
- Trà ngon, trà ngon... Chỉ tiếc, Lệ tỷ pha cho ta chén Bích Giản Minh Nguyệt này, sợ là bỏ thêm mấy vật khác vào nữa thôi?
Tuân Lệ Lệ có chút kinh ngạc cùng cả kinh, ngẩng đầu nghi ngờ nói:
- Phượng Tỷ, ngươi nói gì ta không hiểu.
- Không rõ sao?
Từ Tiểu Nguyệt kéo dài âm thanh, cực kỳ ngạo mạn nói:
Ta đây cho ngươi gặp mặt một người, rồi ngươi sẽ hiểu.
Dứt lời vỗ vỗ tay:
- Vào đi!
Cửa phòng bị đẩy ra, hôm nay Chu Đại Thông mặc một trường sam màu xám, vẻ mặt hờ hững, đi tới bên cạnh Từ Tiểu Nguyệt:
- Thuộc hạ “Xuất Thủy Vân Long Chu Đại Thông”, bái kiến Anh quốc công!
Tuân Lê Lê quả nhiên sợ hãi, rung giọng nói:
- Ngươi...Ngươi có thể nói!
Chu Đại Thông hừ lạnh một tiếng:
- Không nghĩ tới sao, Tuân Lệ Lệ. Năm đó chúng ta đều là tứ đại hộ vệ bên cạnh Anh quốc công, không ngờ ngươi lại âm thầm hạ độc ta thuốc vừa câm lại vừa điếc, sau đó lại giả mù sa mưa thương hại ta là một phế nhân
rồi thu mua ta. Chỉ là ngươi không biết rằng, Anh quốc công thông tuệ
đến mức nào, sao có thể bị lũ tiểu nhân như ngươi lừa bịp cơ chứ?! Nàng
chẳng những không tin tưởng những tin đồn nhảm nói ta toan tính làm phản mà ngươi tạo ra, lại khổ tâm giúp ta giải độc, chữa tốt cho thương thế
của ta.
Từ Tiểu Nguyệt hừ hừ cười lạnh:
- Tuân Lệ Lệ, dã tâm của ngươi thật lớn, rõ ràng dám âm thầm mưu đồ làm
phản, muốn soán quyền. Chỉ tiếc, lúc xảy ra sự kiện Chu Đại Thông vào
mười năm trước, ta đã bắt đầu đề phòng ngươi. Mỗi bước quân cờ của
ngươi, hay mỗi sự kiện, đều không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Tuân Lệ Lệ, cười khổ lắc đầu, đột nhiên cười ha hả:
- Ha ha ha! Từ Tiểu Nguyệt ngươi là tiểu tiện nhân, ngươi nghĩ rằng Tuân
Lệ Lệ ta dễ đối phó như vậy hay sao? Người đâu, động thủ!!
Vừa
dứt lời, lập tức toàn bộ cửa sổ bên cạnh bị người phá xông vào, bảy tám
Hắc y nhân mặc y phục dạ hành, đồng loạt tiến lên, vây xung quanh Tuân
Lệ Lệ.
Tần Tiêu vốn là người đứng chính giữa hai nhóm người, lúc
này đang thối lui đến một góc tường. Mặc Y cùng Tử Địch càng bối rối
hơn, không biết nên đứng về bên nào, đành phải đi theo Tần Tiêu lui về
góc tường.
Trong phòng, chia làm ba nhóm người: Từ Tiểu Nguyệt
cùng Chu Đại Thông; Tuân Lệ Lệ cùng Ngô Hưng Quốc và đám người áo đen
kia; Tần Tiêu cùng tỷ muội Mặc Y và Tử Địch.
Không nghĩ tới, đối
với sự xâm nhập của mấy Hắc y nhân này, thần sắc trên mặt của Từ Tiểu
Nguyệt vẫn lạnh nhạt như cũ giống như không thấy chuyện gì đang xảy ra,
ung dung nói rằng:
- Tuân Lệ Lệ, những năm gần đây của ngươi là
nhờ Vi Đình âm thầm giúp ngươi huấn luyện bảy tử sĩ sao? Nghe nói bảy tử sĩ này, tùy tiện dùng hai người cũng có thể khiến tứ đại hộ vệ phải
liều mạng. Ta hôm nay thật đúng là biết một chút đó, bảy tử sĩ này không biết có lợi hại như trong truyền thuyết kia hay không.
Tuân Lệ Lệ ha ha cười:
- Thật buồn cười, nha đầu nhà ngươi không biết sao! Chết đến nơi, còn làm bộ làm tịch chi nữa. Ngươi cho rằng, những người kia thuộc người của
Hỏa Phượng sao, có thể nghe lời điều khiển của ngươi hay sao?