Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 581: Chương 581: Tỷ muội vô địch. (2)




Tỷ muội hai người, cho dù tướng mạo hay thân thể đều gần nhau, hơn nữa làn da của Tử Địch so với tỷ tỷ còn tốt hơn, càng trắng càng trượt, có lẽ là vất vả ít hơn. Quanh năm suốt tháng nàng tâm tình luôn tốt, chưa bao giờ phiền lòng chuyện gì, da của nàng dưỡng vô cùng tốt.

Mặc Y hai chân kẹp lại, trên người co rút giống như run rẩy, sau đó hạ thân mềm xuống, úp sấp lên người Tần Tiêu và thở ra. Tử Địch có chút bận tâm kêu lên:

- Oa, tỷ tỷ, ngươi sao thế?

Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên:

- Không có gì, kết thúc công việc mà thôi, nghỉ ngơi giữa trận đấy.

Tử Địch không hiểu chút nào nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mê hoặc.

Mặc Y tránh người ra, sau đó dùng khăn ấm lau khô tiểu đệ của Tần Tiêu, sau đó lại nhào lên trên giường. Một tay đặt lên trán, nghiêng người nằm song song với Tần Tiêu, sau đó cười mập mờ nhìn qua Tử Địch.

Tử Địch lập tức có chút sợ:

- Ta, ta...

Mặc Y đứng dậy, keo tay muội muội:

- Đừng sợ, chiếu theo ta dạy, chậm rãi, nhẹ nhàng...

Tử Địch cắn môi, có chút run rẩy mở hai chân ra.

Tần Tiêu nhẹ vỗ về ngực của nàng, nàng thoải mái hơn một chút.

Rốt cục...

Chậm rãi, nhu hòa, khẩn trương... Tử Địch đã nuốt toàn bộ quái gia hỏa kia.

Mặc Y liên tục vuốt lưng của nàng:

- Buông lỏng một chút... Chớ khẩn trương...

Rất giống tú bà.

Tay của Tử Địch không tự chủ bắt lấy cúi chỏ của Tần Tiêu, dùng sức véo.

Tần Tiêu nhìn cảnh tượng trước mạt, đã hương diễm lại dâm ô, càng có chút giống như đang chơi đùa, thật sự là cảm xúc lẫn lộn. Mặc Y cô gái này, đi ra ngoài thì thành thục ổn trọng, gương mặt lạnh như băng sương, đến trên giường lại là dâm nữ nhất đẳng.

Đây là thê tử lý tưởng của nam nhân.

Tử Địch cả gan, nhẹ nhàng nhúc nhích, trong cổ rên rỉ truyền ra, không khỏi toàn thân run lên, không tự chủ được đi học tỷ tỷ rên rỉ.

Trong lòng Tần Tiêu sững sờ: Wow, không hổ là minh sư xuất cao đồ, có chút thiên phú nha!

Song Long Xuất Hải, một đôi quái thủ không chút khách khí đặt lên ngực của nàng!

Tử Địch kêu lên sợ hãi, âm thanh rên rỉ cao lên, động tác tuy còn có chút không lưu loát, nhưng mà vẫn hoạt động theo bản năng.

Tần Tiêu hít sâu một hơi: nhanh! Thoải mái!

Tử Địch rõ ràng còn có chút ‘ danh khí ’ nha, có thể làm nam nhân dục tiên dục tửu.

Mấy chục hiệp thì Tử Địch đã nhắm mắt lại vong tình rên rỉ và trong miệng hét:

- Tỷ, tỷ tỷ! Tốt quá, cảm giác thật tốt nha! Ngừng, dừng không được! Oa! Muốn nhanh một chút!

Trong lòng Tần Tiêu cười ha hả, nghiêng người áp Tử Địch dưới thân thể, dứt khoát đẩy mạnh vào.

Tử Địch không ngớt lời hô to:

- Oa! Sảng khoái oa! Mẹ của ta nha, sướng quá!

Mặc Y che miệng cười ha hả:

- Muội muội ngốc, không có lừa ngươi a!

Đại chiến một hồi trên người Tần Tiêu đã mồ hôi rơi như mưa, nghĩ thầm, đừng làm hỏng Tử Địch a, vì vậy hoãn một chút. Tử Địch hai chân kẹp hông của Tần Tiêu, liên tục đá lên:

- Không cho phép ngừng, không cho phép ngừng!

Tần Tiêu sững sờ bà mẹ nó! Quả nhiên trò giỏi hơn thầy!

Mặc Y ở một bên nhìn thì tâm hồn thiếu nữ loạn lên, xem muội muội một mực chiếm lấy, không tự chủ kéo Tần Tiêu và áp hắn xuống giường.

Trong lòng Tần Tiêu kêu to: dựa vào! Xa luân chiến! Thần Tiên cũng tươi sống chết trận.

Lại thêm mấy hiệp, Tử Địch đi xuống giường uống chén nước, bổ sung nước xong thì nàng đau lòng nhìn qua mình.

- Tỷ tỷ đã xong, Tử Địch lại đây, càng thêm sinh mãnh liệt, hổ hổ sanh uy.

Quả nhiên là trời sinh một đôi siêu cấp... Chiến tướng ah! Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ: lão tử bách chiến bách thắng a, hôm nay sắp bị đánh bại!

Sau mấy phiên lăng nhục Tần Tiêu rốt cục tước vũ khí đầu hàng, suýt nữa bị tươi sống té xỉu. Hai tay dùng thủ thế tạm dừng.

- Lão tử đầu hàng!

Tử Địch cười ha ha:

- Tỷ tỷ, hắn đầu hàng chúng ta rồi! Chúng ta thiên hạ vô địch á!

Mặc Y mang theo chậu nước ấm tới, dùng khăn mặt lau cho hắn, đem toàn thân Tần Tiêu lau một lần. Sau đó tỷ muội hai người tẩy trừ cho nhau, kéo chân lại, chui vào trong chăn nằm hai bên Tần Tiêu.

Trong đầu Tần Tiêu vẫn còn giống như thiên nhân giao chiến, thoải mái méo mó, tim loạn rầm rầm, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy hai nữ sóng sữa mông lớn.

Hồng phúc tề thiên sao?

Đây mới là phúc khí a, hắc hắc!

Gương mặt nhỏ nhắn của Tử Địch nhắn đỏ bừng, lách người dựa sát vào Tần Tiêu, bộ ngực no đủ cọ qua cọ lại, một tay không thành thật đưa vào dưới háng của hắn.

- Hắc, hắc hắc! Đồ vật này kỳ thật rất khả ái đấy.

Tử Địch cười rộ lên.

Tần Tiêu cùng Mặc Y nhịn không được cười rộ lên. Tần Tiêu trái, phải hai tay ôm lấy một mỹ nhân, thân thể mềm mại đáng yêu, tâm thần nhộn nhạo. Không riêng gì thỏa mãn dục vọng, trên tinh thần cũng thích ý.

Tử Địch cũng không có ngượng ngùng như trước kia, rục rịch dùng thân thể áp lên người Tần Tiêu, dùng cái mũi của mình cọ vào cằm của Tần Tiêu sau đó cười khanh khách.

Nàng lần đầu cảm giác thì ra ở cùng chỗ với nam nhân thật sự rất thú vị, nhất là cùng nam nhân mà nàng ngưỡng mộ trong lòng. Cho tới bây giờ nàng mới hiểu được, trong lòng mình hắn vốn có vị trí không thể thay thế. Nếu như ở cùng nam nhân khác thì đoán chừng thực sự chỉ là đồ phế thải mà thôi.

Tần Tiêu nhìn qua Tử Địch như con bê nhỏ cọ qua người, véo mông của nàng một cái.

- Xuống dưới, lão tử cần nghỉ ngơi!

Tử Địch cười quái dị:

- Như vậy mới tốt, có cái gì mà nghỉ ngơi? Tỷ tỷ, hương kia vẫn còn chứ? Chúng ta lại chơi nha!

Mặc Y dở khóc dở cười đẩy nàng ra, trượt đến bên người Tần Tiêu bên sau đó oán trách cười mắng:

- Nói ngươi không hiểu chuyện a! Nam nhân không thể so với nữ nhân, cần nghỉ ngơi, khôi phục thể lực có biết không? Còn phải bổ dưỡng, bằng không thì chưa già đã yếu.

Tử Địch mở to hai mắt, nghi hoặc khó hiểu:

- Nói cái gì đấy?

Tần Tiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bất đắc dĩ thở dài một hơi:

- Dùng chỉ số thông minh của ngươi khó mà hiểu toàn bộ đấy.

Tử Địch lập tức trở mặt, bổ nhào vào cắn vai của Tần Tiêu một cái, nói:

- Lại mắng ta ngu xuẩn, ta cắn chết ngươi!

Tần Tiêu cười ha hả, một tay ôm lấy nàng:

- Nghỉ một lát, đừng cãi.

Mặc Y cũng cười thỏa mãn, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Tử Địch là con nghé con đầy tinh lực, ngủ không được, trợn con mắt sau dó từ khuỷu tay của Tần Tiêu trượt xuống giường mặc quần áo.

Mặc Y có chút buồn ngủ mông lung đưa mắt nhìn qua nàng:

- Ngươi làm gì thế?

- Ta không ngủ được, ta đi ra ngoài chơi một lát!

Trong lòng Tần Tiêu cười khổ: đúng là nhi đồng phiền toái.

Tử Địch mở cửa đi ra ngoài, khép cửa lại, lại nghe âm thanh của nàng cao vang --

- Oa ha ha. Uyển nhi ngươi ở nơi này nha, sao ngươi đỏ mặt vậy? -- vừa rồi ta cùng tỷ tỷ đả bại tên kia đấy.

Tần Tiêu cùng Mặc Y lập tức sửng sốt.

- Hắn nói ‘ lão tử đầu hàng ’ đấy! Chúng ta thiên hạ vô địch á!

Hai người cảm giác trong lòng chấn động, biểu lộ cứng đờ.

- Á..., á..., á! Tâm tình thật tốt! Ta ra sau viện cưỡi ngựa bắn tên a! Uyển nhi, ngươi có rảnh đi cùng ta đi, thực thú vị đây! Lạp lạp á..., ta đi lạp -- ngươi làm sao nhìn ta vậy? Ngươi muốn khóc hay muốn cười đấy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.