Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 778: Chương 778: U Châu ác chiến. (8)




Các huynh đệ, ta đến khởi đầu, mọi người theo ta cùng nhau nổi trống. Làn điệu chính là “Tần Vương phá trận nhạc”, để cho Thái Tông hoàng đế tại thiên chi linh, phù hộ Đại Đường dũng sĩ đại thắng quân thù!

- Hống!

Tam quân nhất thời cởi áo, lộ ra thân thể rắn chắc vạm vỡ, gõ một tiếng vào vách trống, xem như ứng hòa Tần Tiêu.

Tần Tiêu nhắm hai mắt lại, bên tai vang vọng tiếng gió bắc gào thét, nghe được thanh âm người rống ngựa hí trên chiến trường, nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào thét của linh hồn. Thân thể hắn không tự chủ được run rẩy lên. Từng đợt nhiệt huyết mãnh liệt mênh mông giống như làm cho toàn thân hắn tràn ngập lực lượng đến vô cùng vô tận.

- Đông, đông, đông!

Tần Tiêu gõ trống, hơn trăm mặt quân trống đồng thời ứng hòa.

Từng tiếng nổ vang rung trời, hùng hồn trào dâng truyền lên vân tiêu, truyền khắp trăm dặm chiến trường.

Mỗi một Đường quân đều nghe được, đây là âm nhạc quen thuộc của Đường quân! “Tần Vương phá trận nhạc”, là nhạc khúc chúc mừng thắng lợi trong quân!

Thắng lợi, chúng ta cần thắng lợi!

Mỗi một Đường quân giống như lâm vào trạng thái si mê hưng phấn, điên cuồng tàn sát, hoan hô thắng lợi!

Giết!

- Đông, đông, đông!

- Đông đông đông!

Làn điệu càng ngày càng dồn dập cùng trào dâng, giống như trời giáng lôi âm, bao phủ cả đại chiến trường. Tuy rằng chưa chắc người nào cũng nghe thấy được, nhưng tín niệm hăng hái giết địch làm mọi người đều cuốn hút lẫn nhau, sĩ khí cùng sức chiến đấu lập tức trướng cao mãnh liệt.

Tần Tiêu luôn nhắm mắt lại, ra sức vỗ trống. Thiên phú âm nhạc của hắn thật tệ hại, học đàn suốt vài năm cũng không ra gì. Chỉ có quân trống Tần Tiêu mới có cảm tình cực kỳ thâm hậu, hơn nữa thật dễ dàng đã học xong. Bất kể là làn điệu gì trong quân, đều có thể thuận tay đánh ra hương vị.

Thay vì nói là dùng tay gõ trống, không bằng nói rằng dùng tâm để đánh, dùng lý tưởng hào hùng mà đánh!

Càng về sau Tần Tiêu càng vung nhanh trống chùy, tiếng trống càng thêm mãnh liệt bao trùm trời đất. Cuối cùng hai tay Tần Tiêu cầm trống chùy vung lên trời giận dữ hét:

- Đại Đường tất thắng!

Mấy ngàn thủ thành binh bên cạnh đã sớm bị chiến trường chém giết cùng tiếng trống sôi trào nhiệt huyết cuốn hút, lúc này cùng giận dữ hét lên:

- Đại Đường tất thắng!

Đại Đường tất thắng! Là tín niệm, là quyết tâm, là tuyên ngôn, là tượng trưng thực lực cùng máu lửa tán ca!

Đường quân trên chiến trường nhất thời càng thêm hưng phấn, rống lớn “Giết”, vũ khí vũ động, đất rung núi chuyển, tàn binh Khiết Đan hoảng hốt vỡ mật!

Khẩu hiệu “Đại Đường tất thắng”, “Giết” nhanh chóng truyền khắp trăm dặm chiến trường cùng toàn bộ U Châu thành. Dân chúng cùng quân nhân trong thành đều không tự chủ được đi theo quát to.

Ba vạn kỵ binh Khiết Đan dũng mãnh nhất thời tan tác, ba đội ngũ Đường quân nhanh chóng thu nhỏ vòng vây, tiến hành cuộc chiến bao vây tiêu diệt cuối cùng.

Tần Tiêu ném xuống trống chùy cầm lấy kính viễn vọng nhìn tình thế trong chiến trận.

Chỉ thấy có một nhóm kỵ binh Khiết Đan đang cực kỳ hung hãn tả hữu xung đột liều chết, Đường quân khó thể ngăn cản. Tần Tiêu cau mày đem kính viễn vọng đưa cho Tần Ảnh đứng bên cạnh:

- Nhìn một chút, người nọ chính là Khả Đột Vu sao?

Tần Ảnh có chút nghi hoặc cầm kính viễn vọng ngơ ngác, rốt cục theo chỉ dạy của Tần Tiêu hướng phương xa xem qua. Nhất thời hắn kinh hãi kêu lên:

- Chính là hắn! Ngay tại trước mắt!

Dứt lời trên mặt liền dấy lên sát khí, ngón tay siết chặt kêu răng rắc.

- Đại soái, để cho tôi ra trận, đi giết hắn!

Tần Ảnh khom người bái xuống.

Tần Tiêu cau mày nhìn hắn, rốt cục nói:

- Được, đi thôi! Lấy thủ cấp của hắn về gặp ta!

- Dạ!

Tần Ảnh quá đỗi vui mừng, xoay người nhảy lên ngựa rút đao hướng phía trước phóng đi.

Kim Lương Phượng đi tới, nhẹ giọng nói:

- Đại soái, ngươi cố ý cho hắn ra trận chém Khả Đột Vu, sau đó mới xuất một ít hậu chiêu?

Tần Tiêu thoáng cười:

- Quả nhiên không có chuyện gì gạt được ngươi, lão mũi trâu. Người Khiết Đan sùng bái dũng sĩ, năm xưa Tần Ảnh là một trong những dũng sĩ Khiết Đan đếm được trên đầu ngón tay, là hậu duệ trực hệ của Đại Hạ thị. Nếu như hắn có thể giết chết được Khả Đột Vu trong cuộc chiến này, thật sự có chút thú vị.

- Ý của đại soái là muốn lợi dụng hắn hoàn toàn thu phục Khiết Đan bộ tộc?

Kim Lương Phượng hỏi.

- Vì sao ngươi lại dùng từ “lợi dụng” đây?

Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn, diễn cảm bình tĩnh nói:

- Người Khiết Đan cần một thủ lĩnh nhân từ bác ái chân chính, dẫn dắt họ sát nhập Hoa Hạ, dung nhập vào Hán tộc Trung Nguyên. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy Tần Ảnh thật thích hợp sao? Không, kỳ thật chúng ta hẳn nên gọi hắn là “Đại Hạ Mạc Đốt Ly, hoặc là Lý Vi Ấn” thì thỏa đáng hơn.

Kim Lương Phượng gật đầu nở nụ cười:

- Xem ra đại soái chẳng những là một nhân tài tướng soái, còn là một cột trụ lương đống bất thế chi tài thôi!

Tần Ảnh phóng ngựa vung đao lao vào chiến trường, bên tai truyền tới thanh âm hô giết vang rền, máu thịt văng khắp nơi. Ánh mắt của hắn biến thành đỏ như máu, nỗi phẫn nộ cùng cừu hận tràn đầy lồng ngực cơ hồ muốn làm linh hồn hắn thoát ra ngoài cơ thể.

Cừu hận gần hai mươi năm! Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu vốn đánh lén hắn, hủy một con mắt của hắn; sau đó còn đuổi giết hắn tới tận Hà Bắc, giết thê tử nhu nhược thiện lương không tranh sự đời của hắn, đứa con còn nằm trong tã lót của hắn!

Hiện tại bọn hắn lại làm hại bộ tộc Khiết Đan gặp phải tai nạn như thế.

Cầm thú, các ngươi là cầm thú!

Tần Ảnh không tự chủ được gầm hét, người hầu thường ngày yên tĩnh lặng lẽ rúc trong một góc hiện tại biến thành cô lang, chuyện cần làm duy nhất chính là đem kẻ thù của mình xé thành mảnh nhỏ.

Người Khiết Đan dã man cùng lỗ mãng, mỗi ngày ở trên lưng ngựa chém giết săn bắn, ngựa đã biến thành đôi chân của bọn họ, khống chế vô cùng tự nhiên. Loan đao là hung khí cực kỳ hung hãn, một đao chém xuống áo giáp của Đường quân bị cắt qua, máu tươi phun tứ tung. Không thể phủ nhận kỵ binh Bắc Địch có sức chiến đấu mạnh hơn quân đội Đại Đường một bậc. Tám vạn người vây công ba vạn kỵ binh Khiết Đan cũng không nhìn thấy được áp đảo về ưu thế. Từng người Khiết Đan cơ hồ có thể lấy một địch hai. Bọn hắn dùng ngựa va chạm, dùng loan đao chém giết, dùng cung tên bắn chết, chống cự từng vòng thế công liên tục của Đường quân đánh tới. Bọn hắn không có bao nhiêu kỹ xảo cùng chiến pháp, chỉ bằng vào bản năng đánh nhau chết sống. Bọn hắn lấy giết chóc làm nghề, lấy xạ kỵ cùng chức nghiệp chém giết làm tiền vốn giành mạng sống. So sánh lẫn nhau, Đường quân chỉ mới tập luyện một năm có vẻ non nớt hơn thật nhiều. Nếu không phải sĩ khí ngẩng cao cùng lực lượng cùng chung mối thù thiêu đốt, Liêu Đông quân thật sự không thể sánh bằng Khiết Đan kỵ binh.

Tần Ảnh mặc áo giáp của Đường quân, binh lính Khiết Đan đã giết đỏ cả mắt không chút lưu tình đánh thẳng tới hắn. Tần Ảnh vung đao, từng thanh âm gió rít giống như đang gào khóc.

Đây đều là tộc nhân đồng bào của hắn!

Nhưng trước mắt bọn họ chính là địch nhân trên chiến trường. Hắn không giết người tất bị người giết chết. Đây là sự bi tráng phẫn nộ như thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.