Lý Long Cơ nhìn mọi người chung quanh Tần Tiêu một lần rồi bất động thanh sắc nói:
- Hắn nha, bởi vì công lao ở Giang Nam, sau khi hồi linh đã được thăng
lên Tả Vệ Đại Tương Quân, phụ trách Nam Nha Cấm Vệ hoàng thành, hiện tại cũng coi là sánh vai cùng Bắc Nha Thiên Kỵ Vũ Lâm Vệ Đại tướng quân Vũ Ý Tông. Hai người trong ngày trừng đôi mắt dựng râu, ngươi không phục
ta, ta lờ ngươi, tranh đấu gay gắt huyên náo, nào còn nhớ huynh đệ ta.
Ta bởi vì thân không có chức vụ, tại Trường An nhàn rỗi cũng không có
việc gì, dứt khoát trở lại thần đô tiêu diêu tự tại, không muốn thấy
những chuyện phiền lòng, mắt không thấy, tâm không phiền.
Tần Tiêu thầm suy nghĩ nói: mắt không thấy, tâm không phiền? Hù ai đó!
Ngươi nếu thật là một tên gia hỏa không có tim không có phổi như vậy còn có thể mang đến Khai Nguyên thịnh thế? Đoán chừng chính là giấu tài a.
Ngày khác ngươi nếu là thật sự trở thành hoàng đế, loại chuyện An Sử Chi Loạn (An Lộc Sơn) này có Tần Tiêu ta thì quả quyết chắc chắn không phát sinh.
Về phần Dương Ngọc Hoàn, nếu không có gì đặc biệt thì các ngươi có lẽ
không có cơ hội gặp nhau đâu. Còn An Lộc Sơn, Sử Tư Minh, Lý Lâm Phủ,
Dương Quốc Trung ... cũng đừng để cho Tần Tiêu đụng phải!
Huynh đệ, đừng trách ta trong lúc vô hình làm ngươi tổn thất một mỹ nữ xinh đẹp, ta chỉ muốn cứu vớt giang sơn của ngươi thôi.
Hắc hắc! !
Tiệc tối giải tán, mọi người sau mấy ngày liên tiếp đi xe ngựa mệt mỏi
đều nhao nhao trở về phòng nghỉ ngơi, duy chỉ có Tần Tiêu bị Lý Long Cơ
giữ lại.
Hai người lười biếng nằm trên cái thảm bông lót trên giường, nhẹ nhàng
uống một ngụm rượu nho do cung đình mật chế, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, thưởng thức vũ kỹ xinh đẹp, vũ khúc nổi tiếng tên là Lục Yêu.
Tần Tiêu đã đem chuyện tình ở Giang Nam nói ngọn ngành cho Lý Long Cơ, duy chỉ có về xử lý Lý Tiên Huệ thì nói có hơi hàm hồ.
Lý Long Cơ vuốt vuốt chén rượu bằng hổ phách ngọc bích trong tay, hắn
nghiêng mắt nhìn dáng người mềm mại thướt tha của vũ kỹ, nhếch miệng,
hời hợt nói:
- Đại ca, lần này ngươi Giang Nam làm việc hoàn toàn tuyệt vời, nhưng mà cũng là một chuyện ngu xuẩn nhất .
Tần Tiêu nhàn nhạt cười, đôi mắt chằm chằm vào trong chén rượu nho sáng long lanh mông lung:
- Ồ! ta đã làm nên chuyện ngu xuẩn gì?
Lý Long Cơ chậc chậc lắc đầu:
- Đại ca rõ ràng là người thông minh, vì sao phải giả vờ ngây ngốc trước mặt tiểu đệ. Ngươi biết rõ ta chỉ cái gì.
- Ta biết ngươi muốn nói gì.
Tần Tiêu mỉm cười nhìn Lý Long Cơ một chút,rồi như có chút suy nghĩ lên tiếng:
- Nhưng ngươi có thể nói cho ta, còn cái khác biện pháp tốt hơn sao?
Lý Long Cơ nâng mí mắt lên nhìn Tần Tiêu một lát rồi chậm rãi lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:
- Hoàn toàn chính xác, ta nghĩ không ra phương pháp xử lý tốt hơn của
ngươi. Nhưng mà đứng ở trên lập trường của ta mà thấy thì hơi chút kỳ
quái, bởi đại ca hoàn toàn có thể áp dụng phương pháp xử lý ổn thỏa hơn. Nhưng mà ngươi lại áp dụng biện pháp mạo hiểm nhất là mang nàng theo
bên cạnh mình... Vì thế, ta mới nói. Đại ca lúc này đã làm chuyện ngu
xuẩn.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Nếu quả thực ta áp dụng biện pháp ổn thỏa tức biện pháp xử lý có lợi
với mình thì ngươi còn nhận vị huynh đệ như ta không? Còn xứng làm huynh đệ của ngươi sao? Ta Tần Tiêu tuy rằng không phải là đại hiền chi nhân, nhưng căn bản là người có lương tâm. Người không đáng chết thì ta tuyệt sẽ không thấy chết mà không cứu, lại càng không cần phải nói là chính
tay ta giết nàng.
Lý Long Cơ thở dài một tiếng lắc đầu:
- Đại ca. Về mặt tình cảm thì ta thật sự rất cảm kích, cũng rất kính nể
hành động của ngươi lần này. Nhưng mà đứng trên một lập trường sáng suốt mà nói thì bản thân ta hy vọng, ngươi áp dụng thủ đoạn "ổn thỏa" hơn.
Đại ca thông minh hơn người, văn võ toàn tài, chỉ là thời gian trà trộn
quan trường, đối với quan hệ lợi hại ở trong đó chưa hiểu rõ. Ngươi phải biết rằng, trên triều đình, bất kỳ một sơ xuất cùng sai lầm nho nhỏ nào cũng sẽ là trí mạng. Đảng tranh phạt đấu! Tuy rằng nhìn không thấy đao
thương kiếm kích, nhưng so với chém giết trên chiến trường càng thêm
hung hiểm, hơn nữa quỷ bí khó dò. Nói những điều này không phải nói ta
phản đối hành động của ngươi, mà trái lại ta rất vui vẻ, rất cao hứng.
Nhưng mà ta không thể không nhắc nhở ngươi, phải chú ý hành động của
mình nhiều hơn, bởi hiện tại ngươi đã trở thành nhân vật chói mắt nhất
trong triều, nhất cử nhất động cũng phải hết sức cẩn thận mới được.
Tần Tiêu cảm kích nhìn Lý Cơ Long, giơ ly rượu ra chạm với hứn:
- Cảm ơn ngươi, A Man. Có huynh đệ tốt như ngươi bên cạnh, đại ca cũng
không cần chiến đấu một mình. Cuối cùng có một ngày, sự thật sẽ chứng
minh, ta làm như vậy là đúng.
Lý Long Cơ bất đắc dĩ cười, nâng chén uống rượu, sau đó nói:
- Chỉ hy vọng như thế a. Vừa rồi ta nghe ngươi nói đã xong bản án Giang
Nam cũng cho ta tin tưởng vững chắc, dùng năng lực của đại ca, chuyện
ngươi muốn làm, nhất định có thể thành công. Bất quá, các triều đại đổi
thay đến nay, rất nhiều ví dụ đều có nói rõ, thần tử càng trung thành
như một không câu nệ tiểu tiết, càng dễ dàng đưa tới tai họa. Vì thế,
đại ca có lẽ chú ý nhiều hơn, học khéo đưa đẩy cùng lõi đời một ít.
Trên triều đình, có thể không đắc tội thì phải lôi kéo, cho dù đắc
tội, cũng không cần ngoài sáng vạch mặt cùng hắn. Hơn nữa, cho dù lập
trường xung đột như thế nào thì trên triều đình vĩnh viễn không có địch
nhân cũng không có bằng hữu vĩnh viễn chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Đại
ca, ngươi cảm thấy, ta nói đúng không?
- Lợi hại!
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi cả kinh khen ngợi.
Những lời này rõ ràng từ trong miệng Lý Long Cơ - một kẻ chỉ có mười bảy mười tám tuổi nói ra. Xem ra, người này chính là chính trị gia trời
sinh!
Tần Tiêu tán thưởng nói:
- Đúng, nói rất đúng. A Man, ở phương diện này hoàn toàn hơn đại ca ngu ngốc, còn phải học tập ngươi nhiều hơn mới được. Ngày khác ta về triều
nộp chỉ thường ngày phải cùng đám vương công, đại thần ở chung, A Man
có rảnh phải chỉ điểm cho ta một chút.
- Ha ha, đại ca ngươi quá khiêm tốn rồi! Còn nói cái gì ‘ đề điểm ’, ta đây cũng là lý luận suông mà thôi.
Lý Long Cơ cười ha ha:
- Nếu đùa nghịch thật sự thì sợ là tự chính mình cũng sẽ luống cuống tay chân, ở đâu là đối thủ của những lão gia hỏa lăn trộn nhiều năm. . Đại
ca thiên phú hơn người trí tuệ thông minh, tin tưởng rất nhanh có thể
làm được điều này, cưỡi xe nhẹ đi đường quen. Đến lúc đó đừng quên đề
điểm tiểu đệ như ta đó.
- Ha ha ha!
Hai người cất tiếng cười to, lại uống cạn một chén.
Một khúc « Lục Yêu » kết thúc, Lý Long Cơ khoát tay áo, ra hiệu ca kỹ xuống dưới, sau đó đối với Tần Tiêu nói:
- Đại ca, dẫn ta đi gặp nàng a.
Tần Tiêu hít sâu một hơi nói:
- Đi!
Lúc này đêm đã khuya, người trong phủ Vương gia hơn phân nửa ngủ. Hai
người từ nằm trên giường đứng lên, đồng loạt gian phòng gian phòng của
Lý Tiên Huệ.