Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 491: Chương 491: Vòng hoa trên Lang nguyên. (1)




Trong soái trướng, tân lang quan Tần Tiêu lại cùng Trương Nhân Nguyện ngồi cùng một chỗ, thương thảo một ít sự tình trọng yếu.

Trương Nhân Nguyện xoa xoa chòm râu quai nón cười tủm tỉm nhìn Tần Tiêu, nói rằng:

- Lão đệ, các loại lời nói chúng mừng ta cũng không nói nhiều nữa. Lần này ngươi đánh một hồi thắng trận lớn như vậy, lại lấy được giai nhân về tay, thực sự là song hỷ lâm môn nha! Lão ca khi dâng lên tin chiến thắng về triều, cũng không thiếu được đã đề một bút sự tích Mặc Y cô nương bắt giữ Dương Ngã Chi Đặc Lặc kia. Triều đình tốt xấu cũng phải phong nàng làm Cáo Mệnh Phu Nhân, hoặc là công huân tướng quân. Ha ha. Lần này, Tần phủ của ngươi thật đúng là tướng môn chi gia. Ngay cả nữ quyến cũng là anh thư vì nước giết địch!

Tần Tiêu ha ha cười to:

- Đó thực sự là đa tạ đại soái thành toàn. Nói đến lần này thật sự là nhờ có nàng, bằng không Dương Ngã Chi tên phế vật kia thật đúng là đã có thể chạy thoát rồi.

- Ừm, cũng không phải như vậy sao!

Trương Nhân Nguyện gật đầu nói rằng:

- Lần này đại thắng thực sự có thể nói là thắng lợi vĩ đại nhất của triều ta đối với Đột Quyết. Giết địch hơn hai vạn, bắt làm tù binh hơn một vạn, bắt giữ chủ soái quân địch Dương Ngã Chi Đặc Lặc và Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ, đoạt lấy hơn hai vạn chiến mã...Nói đến chiến mã này, ha ha, ta vẫn là muốn kỳ kèo một chút. Không nói phân nửa, tốt xấu cũng nên phân bốn thành cho ta đi? Lần này kiến tạo phong hỏa đài và Thụ Hàng Thành, không thiếu được cần ngựa vận chuyển vật tư, lúc này thật đúng là có điểm không đủ dùng a!

Tần Tiêu cười hắc hắc:

- Không đủ dùng? Không thể nào! Hữu Uy Vệ trang bị ngựa vốn dĩ so với chúng ta bên này tốt hơn mà. Hai trận chiến lần trước cướp được hơn vạn chiến mã. Đại soái ngươi hầu bao đúng là như cái trống nha! Bất quá nếu đại soái đều đã mở miệng, Tần Tiêu cũng không có thể quá mức keo kiệt đi.... Hai nghìn thớt, coi như là đáp tạ đại soái lần này làm bà mối cho Tần Tiêu.

- Hai nghìn?

Trương Nhân Nguyện không khỏi trợn trừng lớn con mắt:

- Lão đệ, ngươi cũng quá nghèo khó một chút đi? Ngươi đúng là đoạt được hai vạn! Bỏ đi, ta cũng không muốn nhiều. Cứu tám nghìn được rồi!

- Ba nghìn!

- ...Sáu nghìn! Không thể lại ít hơn!

- Năm nghìn! Không thể lại nhiều hơn!

- Được rồi, thành giao! Nào có gặp tân lang quan keo kiệt như ngươi vậy!

Trương Nhân Nguyện cười nói:

- Tiền quân của ngươi muốn đưa tiếp tế tiếp viện đi lên không dễ dàng. Vàng bạc lương thảo ta sẽ không đoạt của ngươi. Ừm, hơn một vạn tù binh kia, ngược lại có chút khó xử lý rồi.

Tần Tiêu hơi làm bộ suy nghĩ một chút, loại chuyện này khẳng định thân là nguyên soái biên cương đại quan biên cương xử lý sự tình, chính mình vẫn là không nên trộn lẫn vào tốt hơn. Vì vậy nói rằng:

- Loại chuyện này, tự nhiên là tự nhiên đại soái quyết định. Dù sao quan hệ đến tình thế biên quan và lưỡng quốc bang giao.

Trương Nhân Nguyện nhẹ vỗ về chòm râu, lẩm bẩm nói rằng:

- Trận chiến sự này, hơi có chút ngẫu nhiên, không coi là Đột Quyết cùng với Đại Đường ta chính diện tuyên chiến. Nếu như mô phỏng cách làm năm xưa Tiết Nhân Quý đối phó với chín họ Hồi Hột, đưa bọn họ toàn bộ hãm hại giết chết, hiển nhiên là có chút không quá thích hợp. Trước đó không lâu, không phải còn nghe nói Đột Quyết có ý định cùng Đại Đường nghị hòa sao? Thế nhưng đưa bọn họ tất cả đều thả ra, lại có chút hiềm nghi thả cọp về núi, triều đình cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Có một số người cũng sẽ thừa cơ nắm nhược điểm, lấy tội có lẽ có thông đồng với địch đem chúng ta bắt trói. Nói đến, còn thật là có chút vướng víu tay chân. Lão đệ, ngươi luôn luôn túc trí đa mưu, có thể cung cấp một chút kiến nghị hay không?

Trong lòng Tần Tiêu suy nghĩ, nếu là "cung cấp một điểm kiến nghị", nói đến ngược lại cũng không sao cả. Vì vậy nói rằng:

- Đám tù binh Đột Quyết này giết không thể giết, thả không thể thả, vậy thì quây thành một vòng, trước nhốt ở chỗ này đã. Chúng ta đem Dương Ngã Chi và Đốt Phiền Bồ áp giải tới Trường An, lại đợi ý tứ của triều đình ban xuống hẳn là sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì. Lấy tập tính của người Đột Quyết, khẳng định sẽ nhân lúc này đến cùng Đại Đường nghị hòa. Đến lúc đó triều đình muốn làm như thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy.

- Ừm, tuy rằng là biện pháp, nhưng có chút bị động.

Trương Nhân Nguyện nhíu mày, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Tiêu:

- Ngươi khẳng định còn có biện pháp cùng cách nghĩ khác, chẳng lẽ có lo lắng gì nên không chịu nói?

Tần Tiêu cười hắc hắc, trong lòng suy nghĩ nói: Ngươi là đại soái, ta cái gì cũng đều nói trước, không phải chiếm hết danh tiếng của ngươi sao? Ta làm thuộc hạ này, vẫn là điệu thấp một chút, tốt hơn, không nên phạm vào cấp dưới tranh đọt cấp trên. Trừ phi...ngươi bức ta phải nói, vậy thì ý nghĩ lại không giống nhau rồi.

Trương Nhân Nguyện hỗn ở quan trường nhiều năm như vậy, nào có không biết tâm tư của Tần Tiêu, vì vậy cao giọng cười nói:

- Lão đệ, lão ca ngươi không phải loại tiểu nhân ghen ghét người tài này. Có thể vì quốc gia làm sự tình tốt, đây là quan trọng nhất. Ngươi có kiến nghị gì, không ngại nói thẳng ra, chúng ta thương lượng phương pháp. Quân Sóc Phương lập công, tự nhiên không thiếu một phần lớn của lão đệ.

Tần Tiêu cười nói:

- Đại soái, ta không phải có ý tứ đó. Kỳ thực, ta có một thiết tưởng không quá thành thục. Ở trong lòng ta đây, vẫn luôn cân nhắc làm sao tiêu diệt Đột Quyết, cùng với sau khi diệt được Đột Quyết làm sao giải quyết tốt hậu quả. Nếu như vẫn như trước dựa theo cách làm trước đây, để Đột Quyết xưng thần làm việc, lập thủ đô hộ phủ, đó không phải là kế lâu dài. Không có vài chục năm, nhân gia lại cháy lên từ đống tro tàn. Ta đúng thật là muốn...đem dân tộc Đột Quyết hoàn toàn dung hợp đến trong dân tộc Trung Hoa. Cho hắn đến đại di chuyển và đại dung hợp... Ách...., cái này có chút một bên tình nguyện, cũng chỉ có triều ta mới cởi mở cùng bao dung như thế, mới dám có thiết tưởng như vậy.

- Đại di chuyển, đại dung hợp?...

Trương Nhân Nguyện nhíu mày, trầm tư, nặng nề nói rằng:

- Đây chính là đại quốc sách hạng nhất a...A, ta rốt cục đã minh bạch ý tứ của lão đệ. Ngươi là muốn nói, đem một nhóm tù binh bắt được này, đến thí nghiệm điển phạm một chút. Đem toàn bộ bọn họ dời đến các nơi trong nước ở lại, đúng không?

- Đúng rồi, cũng không sai biệt lắm chính là ý tứ này.

Tần Tiêu gật đầu nói:

- Nếu bọn họ là tù binh bị bắt, không giết bọn họ chính là ban ân lớn lao rồi, tin tưởng lưu vong và di chuyển cũng không ai dám oán thán gì. Nếu như sau này muốn thực hành quốc sách như vậy, một ít thao tác tương ứng chi tiết hiện tại cũng có thể luyện tập được. Ví dụ hơn một vạn người này, nên an bài đến địa phương nào, làm sao để cho bọn họ sinh tồn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.