Thịnh Đường Tiểu Nữ Quan

Chương 39: Chương 39: Hồi sinh Nam Tân (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đây là đang chuẩn bị chiếm đoạt tôn nữ ông cho đến khi yến tiệc tết Trùng Cửu lần này kết thúc hả?

Trong lòng tổ phụ Quách gia còn đang mải lên án hành vi đáng xấu hổ của Chung Thiệu Kinh thì bỗng có một người hầu bưng tới cho ông một trang thơ mới thảo, nói là thơ mà Việt quốc công viết cho Tam Nương, để ông nhận giúp Tam Nương trước.

Tổ phụ Quách gia không rõ nguyên do vì sao, mở trang thơ mới thảo kia ra vừa nhìn một cái lập tức thấy câu “Nãi tuyệt kỳ dương” ở ngay đoạn đầu.

Tổ phụ Quách gia: ?????

Không phải chứ, lão nhân gia như ngài lại đi viết thứ này cho Tam Nương làm cái gì?

Chờ khi nhìn rõ người viết thơ là ai, tổ phụ Quách gia không khỏi dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về hướng vị thiếu niên đang bình thản ung dung ngồi uống rượu đằng kia.

Nội dung bài thơ “Con” này viết về hủ tục buôn bán nam nô của quan lại vùng Phúc Kiến, bọn chúng sau khi chơi đùa với mấy đứa nhỏ người địa phương xong thì sẽ cạo đầu đồng thời cắt bỏ bộ phận sinh dục nam giới của chúng, đeo vòng cổ lên rồi coi như hàng hóa mà đem đi bán lấy giá cao kiếm tiền.

Cho tới nỗi đau thương thống khổ đến xé lòng trong bài thơ “Lang bãi” (xưng hô với phụ thân của người Mân): “Ta thật sự không nên sinh ra ngươi, sinh ra ngươi rồi cũng không nên nuôi ngươi khôn lớn!”

Thay vì để con mình phải sống cuộc sống thấp hèn còn không bằng loài heo chó, bọn họ thà không sinh ra chúng ngay từ đầu còn hơn!

Nếu nói đến tài thơ ca, thì thật sự không nhìn ra có bao nhiêu thiên phú thơ ca ở đây, nhưng khi đọc được bài thơ này thì người đọc sẽ không tránh khỏi nảy sinh mấy phần đồng tình cũng phẫn nộ đối với hành vi độc ác của bọn quan lại vùng Phúc Kiến.

Nhưng nếu như suy xét thêm một chút đến kết cục của mấy hoạn nô này cuối cùng sẽ đi về đâu thì có thể biết được chuyện này nên tìm đến ai để tính sổ.

Người dám dùng những nô lệ đã bị hoạn này chẳng có ai khác hoàng thân quốc thích trong triều và quý nhân quan to, còn những tên quan lại mặt mũi xấu xí, bản chất lại tàn nhẫn cay nghiệt tại vùng Phúc Kiến kia chẳng qua chỉ là muốn mượn việc này để kiếm tiền hoặc là để nịnh hót lấy lòng chỗ dựa của mình mà thôi.

Nói thẳng ra là tên tiểu tử Cố Huống này giống như một con nghé mới sinh không sợ hổ, vừa ló đầu xuất hiện một cái đã càn quét một vòng cả hệ thống hoạn quan lẫn những quan to quý nhân thích dùng hoạn nô trong triều kia.

Chuyện này nếu nói tàn nhẫn thì đúng là có chút tàn nhẫn, nhưng không hề liên quan gì đến nhà ngươi mà, người nhàn rỗi quá không có gì làm rồi viết nó ra làm gì vậy?

Cố Huống ơi là Cố Huống, tiểu tử nhà ngươi có phải là không muốn lăn lộn tại chốn kinh thành Trường An này nữa hay không?

Vốn dĩ với cái tài hoa này của ngươi thì chỉ cần viết ra mấy áng văn chương “dệt hoa trên gấm” là đã có thể vươn lên nổi danh rồi, hà cớ gì cứ phải chạy đi châm biếm những vấn đề thời sự làm cái gì? Người trẻ tuổi quả thật là không biết trời cao đất dày mà!

Người này đúng thật là không được, hôm nay lại dám viết ra một bài “Ta là phụ thân ngươi” ngay trước mặt mọi người, loại hành vi to gan mắng chửi người càn quét cả một vòng như thế này khiến cho những người xung quanh đều tự động cách xa cậu ta ra, thể hiện rõ dáng vẻ không muốn nói thêm với cậu ta lời nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.