Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 62: Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng




Căn phòng đã được dọn dẹp lại sạch sẽ. Nói thật, không cần kiểm tra Cố Duệ cũng biết không tìm thấy cơ quan ám đạo. Người trong phủ U Châu không phải là kẻ chỉ biết ăn mà không biết làm. Đã có người tinh thông về cơ quan ám đạo đến kiểm tra cẩn thận khắp phòng. Nếu ám đạo dễ tìm ra thì bọn họ vừa tìm một lượt đã phát hiện ra rồi.

Cho nên Cố Duệ chỉ tùy tiện dựa vào cửa rồi nhìn vào phòng một lượt. Trong đầu cô lúc này đang nghĩ đến tư thế của nạn nhân khi chết.

Hơi ngả về phía trước, tay phải lộ ra, hai chân cong, cơ thể cũng cong cong, cơ bắp cứng lại, hơn nữa vẻ mặt lại hoảng sợ…

Phải chết kiểu gì mới có tư thế như thế? Và điều kiện tử vong như thế nào mới luôn duy trì được tư thế như thế?

Triệu Nguyên và tên đầu trọc không muốn phí thời gian vào những việc vô ích nên dặn dò người canh chừng nơi này rồi rời đi.

Trên đường đến nhà họ Trần.

“Chẳng lẽ nhà họ Trần cũng cảm thấy đây là do ma quỷ quấy phá?” Cố Duệ hỏi Triệu Nguyên.

Triệu Nguyên suy nghĩ một lúc rồi dùng một câu nói để hình dung:

“Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, dù sao bọn họ cũng không thiếu tiền.”

“…”

Nhưng Lý Đại Hùng tò mò tại sao một án như thế này mà những nhân vật lớn như Thứ Sử và Tư Mã, thực tế, lại không nhúng tay vào. Cậu ta cũng nhớ Triệu Nguyên có nói tối hôm qua Thứ Sử vừa khéo có mặt ở nhà họ Trần…

Cậu còn muốn nhìn thấy mặt của mấy vị quan tai to mặt lớn kia.

Vẻ mặt Triệu Nguyên rất phức tạp. Cố Duệ liếc Lý Đại Hùng một cái rồi nhàn nhạt nói: “Thể diện của người ngoài quan trường và người trong quan trường là hai chuyện khác nhau. Áp lực từ bên trên ép xuống là vì mặt mũi nhà họ Trần, mà sâu hơn nữa là thể diện của giới quan lại.”

Cố Duệ chỉ thuận miệng nói nhưng lại khiến Thanh Vũ và Triệu Nguyên kinh ngạc.

Nói trắng ra, ở cổ đại, cho dù là Đại Đường, việc phổ cập giáo dục cho nhân dân là rất thấp. Coi như là nhà phú hào hay gia đình quan lại, việc bồi dưỡng con em cũng chỉ quanh quẩn việc nghe theo sách và luân lí thiên đạo. Giáo dục trong giới quan lại và giới thương nhân chỉ giới hạn trong con cháu cùng huyết mạch. Giáo dục trong giới hạn như vậy, tám, chín phần mười là bị thiếu hụt về mặt kiến thức. Còn dân chúng bình thường thì mù tịt về quan trường, mà thế hệ trẻ trong giới quan lại lại không có kiến thức như Cố Duệ.

Nhưng một người xuất thân từ nông dân, không hề được đi học, lại ở lì trên núi hai năm như Cố Duệ lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói như vậy.

Lai lịch của Cố Duệ…

Cố Duệ đương nhiên nhận ra hai người Thanh Vũ và Triệu Nguyên đang nghi ngờ cô. Cô nhướn mày, vừa khéo nói với tên đầu trọc ở đối diện: “Lão già kia nói mấy cuốn sách lịch sử đều bị tráo đổi thành sách khác, cũng có mấy cuốn sách bị mất. Ngươi coi chừng lão xử lý ngươi đấy.”

Sau đó, Cố Duệ lại nói: “Bản diễn giải Hàng Ngữ của Khuê Sơn chúng ta đều bị biến thành xuân cung đồ. Chậc, người chắc chắn sẽ bị lão chỉnh chết.”

Lúc này, hai người Triệu Nguyên mới buông sự nghi ngờ xuống.



Thạch Lựu Trang, ngay từ đầu đã nghe đến cái tên này, nhưng chân chính nhìn thấy nó lại là một ngày sau đó.

Từ xa đã nhìn thấy cây lựu.

Đầu tường ngoài của trang viên có một cây lựu. Cành lựu nặng trĩu những quả lựu đỏ mọng, ngon mắt.

Gió thổi qua…

Lý Đại Hùng cúi đầu rồi gãi vài cái, vẻ mặt u mê không hiểu nhưng những người khác không chú ý đến vẻ mặt của cậu ta. Trước cửa lớn nhà họ Trần có hai con sư tử bằng đá. Khuôn mẫu của hai con sử tử này đương nhiên không bằng trước phủ Thứ Sử. Chi phí của phủ nha triều đình với dân chúng bình thường đương nhiên không giống nhau, đây đã là quy tắc bất di bất dịch. Nhưng nhà họ Trần rất có tiền nên sư tử đá vẫn rất uy vũ. Và trang viên nhà bọn họ so với nhà họ Xa lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Đây dù sao cũng là nhà giàu nhất U Châu.

Sau khi cho người vào thông báo, bọn họ bước vào. Ở giữa là một con đường, hai bên là hai đường nhỏ cong cong.

Nhưng người dẫn đường không định nói gì về điều này. Cái cổng lớn này thông với một cái sân lớn. Đứng trong sân, bọn họ có thể nhìn thấy rất nhiều cây lựu.

Lựu rất nhiều. Nhưng lựu có nhiều cũng không có khả năng tản ra mùi hương thơm nồng như vậy. Nhiều cây lựu gần nhau thu hút chim chóc đến và mổ ăn. Vụn lựu rơi xuống đất, tỏa ra một mùi chua ngọt…

Mấy người Cố Duệ đều lộ ra vẻ mặt thoải mái.

Chính là nó!

Nhà họ Trần này chắc chắn không thoát được liên quan. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không thể rút dây động rừng. Người có thể giấu đạo cụ ở nhà họ Trần chắc chắc không phải người đơn giản.

Nhưng nhà họ Trần đúng là không tầm thường. Vừa vào cửa, Cố Duệ đã nhìn thấy trên hành lang có không ít nha dịch đứng canh. Bọn họ nghiễm nhiên là phải bảo vệ thường dân nhà giàu này rồi.

Mặt mũi của công tử nhà họ Trần lớn thật, đấy là chưa kể đến vị quyền quý ở Lạc Dương kia đứng sau lưng cậu ta.

Cố Duệ biết Đại Đường là thời kỳ quý tộc hưng thịnh trong nhiều thế hệ nhất trong lịch sử Trung Quốc. Thế tộc quyền quý của Đại Đường lúc này có tác phong Ngụy Tấn và phong thái hào hùng của Bách gia thời Xuân Thu Chiến Quốc. Sức mạnh quyền lực ở nơi này không phải là thứ mà người hiện đại có thể tưởng tượng ra nổi. Ở nơi này, chỉ cần vô tình va chạm phải quý tộc thì sẽ bị mất mạng. Và đây cũng chẳng là chuyện hiếm gặp.

Tư pháp?

Tư pháp vì dân trừ khi những kẻ quyền quý buông bỏ lợi ích của bản thân.

Cho nên Cố Duệ không dám xem thường nhà họ Trần được người quyền quý che chở này. Ngay cả một kẻ lõi đời như Triệu Nguyên cũng phải luồn cúi trước quyền lợi. Suy cho cùng, Triệu Nguyên cũng chẳng phải Tống Từ đời sau nên không thể vì thế mà chỉ trích hay khinh thường ông ta. Thực tế, Cố Duệ biết mình cũng thuộc loại người thức thời như thế.

Nhà họ Trần biết Triệu Nguyên tới, đương nhiên cũng biết ba người Cố Duệ bên cạnh ông ta không phải là người nha môn. Một ông lão bước ra chắp tay thi lễ: “Sư phụ Khuê Sơn tự mình đến nơi này, đây đúng là vinh hạnh của nhà họ Trần chúng tôi.”

Cố Duệ đánh giá ông lão thoạt nhìn có vẻ khá bình thường, không có gì đặc biệt này. Nhưng cô chắc chắn lão này là một người khôn khéo, nếu không đã không tự tin và lễ độ như vậy.

Dù sao Khuê Sơn cũng không phải là đại môn phái lớn gì.

Cố Duệ nhìn lướt qua Thanh Vũ một cái. E rằng người mà đối phương coi trọng là Lư thị.

Người ta khiêm nhường, tên đầu trọc tất nhiên cũng sẽ không phô trương. Hai bên hàn huyên một lát rồi nói thẳng vào vấn đề chính.

“Gia môn bất hạnh. Mấy ngày trước có một người vô danh chết ở nhà đây, tối qua lại thêm một thị nữ chết một cách kỳ lạ. Điều này thật sự khiến nhà họ Trần chúng tôi thấy thấp thỏm, lo âu.”

Gia chủ nhà họ Trần vừa nói vừa dẫn mọi người tiến vào một phòng lớn.

Cố Duệ nhìn xung quanh còn chưa dọn dẹp xong tàn cuộc của buổi tiệc liền biết tối qua đã có rất nhiều khách mời đến đây.

Trong đó có vị lãnh đạo lớn nhất U Châu – Thứ Sử U Châu Tả Long Châu.

Quả nhiên, vừa bước vào cửa, Cố Duệ đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi uống trà ở chính vị (*).

Sau khi bước vào, Triệu Nguyên hành lễ chào người ấy, đám người Cố Duệ cũng hành lễ theo.

Tả Long Châu hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo thanh nhã, anh tuấn. Bằng tuổi này đã làm đến chức Thứ Sử, ông ta tất nhiên không phải là dạng tầm thường. Hơn nữa, ánh mắt sắc bén, khí chất thâm trầm, cả người toát lên sự uy nghiêm của nhà quan.

So với Triệu Nguyên, người này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Ông ta nhìn đám người Triệu Nguyên mới tiến vào. Ánh mắt không nặng không nhẹ nhìn lướt qua ba người tên đầu trọc, sau đó chú ý đến Thanh Vũ.

Cố Duệ than nhẹ trong lòng, lại là Lư thị!

“Có thể phá được án giết người liên hoàn ở thôn Tiểu Dương, lại hàng phục được nữ quỷ, Khang sư phụ chính là người công đức và cũng là người có tài. Hôm nay có thể được ngài giúp đỡ là chuyện may mắn của phủ Thứ Sử ta, cũng là may mắn của Trần lão ca.”

Lời nói này quá khách sáo, khiến Cố Duệ có cảm giác bản thân bị chụp vào một cái mũ được đánh dấu là nhất định phải chết vậy.

***

(*) Chính vị: ghế ngồi dành cho chủ nhà hoặc là cho khách có địa vị cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.