Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 125: Chương 125: Cầm Thú!




U Châu, Tả Long Châu đang đứng trong đình ở phủ Thứ Sử. Lúc ông ta đang xử lý công vụ thì nhìn thấy một văn kiện cơ mật có liên quan đến Viên gia. Trong đó có nói về việc triều đình đã xử lý Viên gia như thế nào và một ít kết quả điều tra về các phần tử xấu của tiền triều.

Đương nhiên đứng trước mặt hắn còn có hộ vệ của Lư Thiếu Khanh, Thanh Vũ.

Người này trước nay đều không giao tiếp với các quan viên triều đình trừ khi là có nhiệm vụ do Lư Dịch Chi phân phó. Lần này đến đây là vì có vài văn kiện cần Thứ Sử đại nhân phê duyệt sau đó mới có thể tiếp tục nộp lên cho Đại Lý Tự.

“Lư đại nhân được Thánh nhân đích thân phái đi đốc thúc việc này, hiển nhiên Lư đại nhân đã nhận được sự tín nhiệm của Thánh nhân. Ngươi từ nhỏ đã lớn lên cùng với Lư đại nhân, bản thân lại võ công trác tuyệt, sao không dùng bản lĩnh này mà tìm một chức quan lại muốn treo chân tại Đại Lý Tự chỉ có được một cái hư danh như vậy.”

Tả Long Châu ở U Châu quyền cao chức trọng, mỗi lời ông ta nói ra đều có thâm ý. Thanh Vũ kiên nhẫn nghe xong, liền nói: “Thứ Sử đại nhân nếu đã biết những gì Thanh Vũ có được đều là công tử cho, tại sao còn nhắc nhở Thanh Vũ bỏ gần tìm xa, làm như vậy không phải sẽ càng ngu xuẩn hơn sao.”

Muốn kéo hắn nhập bọn cũng không nghĩ nếu hắn thật sự muốn những thứ kia Lư Thiếu Khanh làm gì sẽ không cho. Thanh Vũ hắn cũng không phải thiếu thốn chỗ dựa vào.

Nhưng mỗi người đều có vị trí thích hợp riêng. Thanh Vũ chấp nhận vị trí hiện tại nhưng những đại quan luôn luôn luồn cúi quyền thế chắc chắn đối với cách nghĩ của Thanh Vũ sẽ không cho là đúng.

Hơn nữa lúc Tả Long Châu nghe thấy Thanh Vũ gọi Lư Thiếu Khanh là công tử thì đã biết hắn ta cam phận làm người hầu rồi.

Ông ta cũng không giận, chỉ cười cười: “Có lẽ người tập võ như ngươi theo chúng ta sẽ thích hợp hơn theo người học văn.”

Ngừng lại một lúc, ông ta mới miễn cưỡng nói tiếp: “Nhưng không phải theo người học võ nào cũng thích hợp.”

À, đây là ám chỉ tới Khoái Chính Vân, kẻ đang cùng ông ta tranh quyền sao.

“Trở về nhớ nói chuyện này cho công tử của ngươi.” Tả Long Châu ký tên của mình xuống, đóng con dấu rồi xem văn kiện cơ mật này lại một chút rồi mới đưa cho Thanh Vũ. Vừa đưa vừa kín đáo nói: “Ta cảm thấy Thánh nhân tại thượng, Phạm Dương còn cần có Lư thị trấn thủ.”

Đây là tỏ thái độ! Phản ứng của Thanh Vũ rất bình tĩnh: “Nửa câu nói đầu của đại nhân, công tử nhà tôi và Lư thị cũng cho rằng như vậy.”

Thánh nhân tại thượng, nhất định như thế.

Tả Long Châu mỉm cười, thật là cẩn thận, ngay cả hộ vệ bên mình cũng như vậy. Nội bộ Lư thị sâu không lường được.

Ngay lúc Tả Long Châu đích thân ra cửa đưa tiễn Thanh Vũ thì “đùng” một tiếng, trên bầu trời tiếng sấm đột nhiên vang lên.

Hai người đều kinh ngạc. Quản gia ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở sắp có mưa to trút xuống, Thứ Sử đại nhân nên trở về phòng kẻo bị nhiễm lạnh.

Nhưng Tả Long Châu lại cau mày nhìn thấy phương hướng mà kinh lôi đánh xuống… Rồi đột nhiên đuôi lông mày nhẹ nhàng trở lại, nhìn về phía Thanh Vũ nói: “Chắc là chỗ kia lại xảy ra sự cố rồi. Ngươi chắc cũng không có thời gian đi xem hay là ta phái người đi qua đó xem sao.”

Người này có lẽ biết rõ tung tích của hai người Cố Duệ. Chẳng lẽ còn đang hoài nghi hai người kia có quan hệ đặc biệt nào đó với công tử sao?

“Chuyện lén lút đã có Bắc Đường, còn nếu là chuyện của nhân gian thì đúng là Thứ Sử đại nhân nên quản rồi.” Thanh Vũ nói xong liền rời đi.

Đôi mắt Tả Long Châu nheo lại, không nói gì.

Còn lúc này ở Trần gia, Trần Dịch Hiên đã thu dọn xong hành lý, đối với tiếng sấm chấn động ở bên ngoài không có phản ứng gì thái quá nhưng lại chú ý đến biểu hiện kinh hoàng của thiếu niên bên cạnh.

Trần Dịch Bảo, lần này trở về hắn mới chú ý, người đường đệ này đã trưởng thành một ít. Vả lại còn… rất thông minh.

Chỉ là có chút “ông cụ non” giống như hắn mấy năm trước vậy.

“Đệ không ngờ huynh sẽ còn tự mình thu dọn hành lý như thế. Với thân phận của huynh bây giờ không phải nên có tôi tớ hầu hạ sao? Không phải những người làm quan đều như vậy cả sao.” Trần Dịch Bảo dựa vào cửa, đối với việc Trần Dịch Hiên tự mình thu dọn hành lý có chút không quen cho lắm.

“Nắm chặt bí mật của riêng mình. Thói quen này cũng không có gì xấu cả. Còn nữa, đệ cũng nên về thu dọn hành lý của mình rồi.” Sau khi đã thu dọn tốt hành lý của chính mình, hắn ta rót một chén trà.

“Vì sao lại bắt đệ phải cùng huynh đi Lạc Dương.”

“Không vì cái gì cả, còn nữa, nơi huynh đưa đệ đi không phải là Lạc Dương.”

Trong thời gian hai người nói chuyện thì người của phái Bắc Đường đã ở phía dưới giếng nước mà Trần gia trấn thủ. Người của Trần gia không thể tới gần dù chỉ một chút, hơn nữa không phải muốn lại gần là được.

Bên cạnh giếng nước có một người đàn ông trung niên đã đứng một lúc lâu. La bàn ông ta cầm trong tay đang liên tục quay.

Thời điểm tiếng sấm lớn vang lên, la bàn đang quay bỗng nhiên dừng lại.

Chỉ về một phương hướng.

…….

Không giống các đại nhân vật khác có nhiều “ngộ đạo” đối với tiếng sấm này.

Sự ngộ đạo của Cố Duệ đó là: “Mẹ kiếp, sắp mưa, không mang theo dù.”

Còn Lý Đại Hùng lại là: “Đồ phá hoại, trời mưa, không tìm thấy đồ ăn.”

Gặp phải cơn mưa to này thì hai người bọn họ càng không thể trở về thôn được nữa, hơn nữa còn phải lo tìm nơi khô ráo để trú mưa. Vừa lạnh lại vừa đói…

Ôi! Sự ngộ đạo này rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn.

Hai người đều không muốn mắc mưa nên bước chân cũng nhanh hơn, thiếu chút nữa thì đã quên mất cái tên Khổng Động Sinh bị bọn họ ném bên đường rồi.

May mà khoảng cách cũng không quá xa. Bọn họ đi trở lại không được hai bước đã tìm thấy hắn ta nhưng lúc nhìn kỹ lại hai người ước gì hắn ta đã rời đi.

Cố Duệ nói: “Cậu ném chỗ nào không được vì sao phải ném trên một đống phân.”

Lý Đại Hùng: “Ta chỉ là tùy tiện ném mà thôi, ai mà biết lại ném phải một đống phân chứ. Ai u! Lại là một đống lớn nữa chứ.”

Cố Duệ: “Không sao cả, dù sao cũng là do cậu khiêng.”

Lý Đại Hùng: “Vì sao lại là ta, lúc trước ta đã khiêng rồi mà!”

Cố Duệ: “Làm người phải làm việc cho đến nơi đến chốn, nhất là một nam nhân. Cậu nói cho ta biết, cậu có phải nam nhân không?”

Cô đã hỏi được thật tình như thế, ta làm sao phản bác được đây.

Lý Đại Hùng chỉ đành nắm đầu của Khổng Động Sinh hướng về bụi cỏ phía bên cạnh lau cho đến khi những thứ dính phía trên biến mất mới nâng lên. Đương nhiên mùi vẫn không dễ ngửi chút nào, không thấy cô nương Khuê Sơn kia đã trốn rất xa hay sao.

Nhưng vừa mới khiêng người lên, mưa to đã tới. Cố Duệ đưa tay lên lau mặt:

“Trận mưa này quá lớn, hơn nữa bây giờ trời còn có khí lạnh. Chúng ta nên tìm chỗ khác trú mưa, e rằng không thể nào về tới kịp trong thôn để ăn cơm và nghỉ ngơi rồi.”

Lý Đại Hùng: “Nói những lời vô dụng làm gì, còn không mau đi tìm chỗ tránh mưa.”

Ồ! Còn nổi nóng nữa chứ. Được rồi nể tình cậu phải khiêng một đống phân ta cho qua vậy.

Lúc này trí nhớ của Cố Duệ xem như được phát huy đầy đủ, lúc trước cô và Lý Đại Hùng ở trên gò núi bên cạnh đã nhìn kỹ địa hình bên này. Mặc dù bây giờ mưa to nhưng vừa rồi lúc tia sét đó vang lên đã chiếu sáng mặt đất xung quanh nên trong lòng cô đã có tính toán.

“Đi theo ta.” Cố Duệ chạy ở phía trước, Lý Đại Hùng ở phía sau đi theo. Một lúc sau bóng dáng Cố Duệ biến mất, Lý Đại Hùng trở nên nóng nảy: “Khỉ! Khỉ! Cô đâu rồi.”

“Ở đây này! Lại đây đi.” Cố Duệ bỗng nhiên xuất hiện, Lý Đại Hùng nhìn kỹ lại mới thấy thì ra là người đã chui vào một hang động, phía sau lớp cây rừng mọc trên vách đá được cô vén lên là một hang động, không lớn cũng không nhỏ.

Hên quá! Còn tìm được hang động. Lý Đại Hùng chạy nhanh vào ném người trên vai sang một bên rồi mặc kệ.

Bên ngoài mưa to như trút nước. Cố Duệ và Lý Đại Hùng đều lạnh đến phát run lên.

“Đây là mưa kiểu gì vậy. Khỉ, sao tôi cảm thấy cơn mưa này rất lạnh. Lạnh chết tôi luôn rồi.” Lý Đại Hùng thân thể cường tráng như thế cũng chịu không nổi huống chi là Cố Duệ, môi của cô đã tái nhợt đi.

Lý Đại Hùng sợ cô nhiễm lạnh, trông thấy trên mặt đất có chút nhánh cây khô liền vui mừng. Chắc là trước đó có lũ quét cho nên dòng nước đã đưa những cành cây này vào hang động rồi.

“May mắn còn có những cành cây này, bằng không những cành cây phía bên ngoài đã ướt hết sẽ rất khó nhóm lửa.” Lý Đại Hùng nhặt những cành cây đó lên chất chồng chúng lên nhau rồi nhóm lửa.

Có lửa thì sẽ có ánh sáng và độ ấm, hai người đã cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cố Duệ liền cởi áo ngoài ra máng vào cành cây hong khô. Cô thì mặc áo trong ngồi bên cạnh đống lửa sưởi ấm rồi lại nhìn trận mưa to phía bên ngoài: “Trận mưa này trút xuống thật là kỳ lạ. Chỗ chết tiệt này không nên ở lâu, ta cảm thấy không may mắn lắm.”

Lý Đại Hùng cũng nghĩ như vậy: “Vậy chúng ta cũng đừng trở về cái thôn kia nữa, ngày mai lấy lại năm trăm lượng rồi đi luôn.”

Cố Duệ gật đầu, nhưng hai người nghĩ tới cô gái tên Nhạc Nhu kia dù sao cũng có chút đạo nghĩa, có nên nói một tiếng trước với cô ta hay không.

“Được rồi, người ta và chúng ta không có giao tình gì cả cho nên đừng có tưởng ai cũng thích mình. Dù con người cô ấy không tệ nhưng dù sao một giọt máu đào còn hơn ao nước lã. Chúng ta trở về cũng chỉ làm cô ấy càng khó xử hơn thôi.” Cố Duệ nhớ tới đám người Trịnh Khải đã thấy khó chịu rồi mà Lý Đại Hùng cũng như thế nên trong đầu hai người cùng bỏ qua ý nghĩ trở về thôn.

Sau khi đã phục hồi một chút sức lực, Lý Đại Hùng bịt kín cây cối trước cửa động hơn một chút, tựa hồ là bịt kín luôn cả cửa động.

Chắc là do hang động trở nên ám áp hơn nên Khổng Động Sinh cuối cùng cũng tỉnh lại. À! Cũng có thể là có liên quan một chút đến việc Lý Đại Hùng đem bàn tay của hắn ta nướng trên lửa không chừng.

Khổng Động Sinh bị nóng nên tỉnh lại nhưng vừa mới mở mắt ra đã thấy Lý Đại Hùng cùng Cố Duệ.

Xem xét thời thế là một trong những kỹ năng mà một trộm mộ phải chuẩn bị. Hắn ta rất nhanh hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, im lặng đánh giá hai người một lúc rồi mới nói: “Cố cô nương, đã lâu không gặp.”

Ái chà! Biết mình đánh không lại tên da dày thịt béo như Lý Đại Hùng nên chọn quả hồng mềm hơn để nắm sao?

Không phải ngay lúc đầu ở trong phòng chứa củi đã từng bị móng vuốt của Cố Duệ xé rách một lớp da mặt rồi sao. Bây giờ lại còn dám đem trứng đến trước mặt để cô đá bể nữa sao?

Lý Đại Hùng cười hề hề, cậu sẽ lặng yên mà sưởi ấm và sẽ không nói lời nào.

Đêm hôm khuya khoắt chạy trốn gần chết lại còn bị mưa to xối xuống giống như một con chó. Cố Duệ không thèm ngó tới nói: “Liếc một cái đã nhận ra ta, có phải rất để ý đến ta không?”

Cái quỷ gì thế! Đây là tán tỉnh sao? Người này cặn bã như vậy mà cô cũng có thể xuống tay! Lý Đại Hùng không thích cái mở đầu này. Khổng Động Sinh chợt cảm thấy dáng vẻ của mình cũng không tệ, bởi vậy…

“Đúng vậy, tại hạ luôn để ý…” Khổng Động Sinh phát hiện ánh mắt của nữ nhân này không tệ. Dù là cọp mẹ có hung dữ đến đâu cũng phải tìm bạn tình không phải sao.

“Tiền để ở đâu?” Cố Duệ nhìn về phía hắn ta.

Khổng Động Sinh sững sờ, trong lòng nói thầm tại sao lại chuyển đến đề tài mà hắn ta không muốn nói đến nhất rồi.

“Tiền tài vốn là vật ngoài thân, cô nương nên xem nhẹ một chút mới tốt.” Loại người đào mộ tổ tiên người ta để phát tài như Khổng Động Sinh làm sao có thể dễ dàng nói ra nơi cất giấu năm trăm lượng bạc được. Hắn ta chỉ đang ba phải tìm cơ hội thôi…

Nhưng còn chưa chờ hắn ta nghĩ ra cách có thể tìm kiếm được cơ hội thì nữ nhân kia đã chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, ta rất thích loại tài sản gọi là tiền tài này nên có thể sẽ nướng vật nằm giữa hai chân của ngươi một chút.”

Sau đó cô hùng hổ cầm lấy cây gỗ đang cháy từ trong đống lửa chìa tới giữa hai chân của Khổng Động Sinh…

Mặt mày Khổng Động Sinh lúc này đã tái xanh giống như luống rau tươi tốt vào mùa xuân rồi. Đang muốn chạy thì hai tay đã bị Lý Đại Hùng bẻ quặt ra phía sau, miệng cũng bị che lại.

Cầm thú! Hai tên cầm thú này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.