A, đầu tiên còn nhìn chằm chằm cái tên cháu con rùa Khổng Động Sinh. Tại sao bây giờ lại chuyển sang nhìn ta chằm chằm rồi.
Trong lòng Cố Duệ xuất hiện một ý niệm, bộ dạng của ta xinh đẹp như vậy sao?
Lúc Cố Duệ đối mặt với cự xà có lẽ mọi người không nhận thấy được. Mặc dù sinh tử chỉ trong nháy mắt nhưng đối với bản thân thì lại là rất lâu. Thế nhưng đối với đám người kia, đó cũng chỉ là hốt hoảng trong nháy mắt.
Lúc cự xà há miệng đánh về phía Cố Duệ, Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy Hàng Khí trong thân thể dao động nhưng ở sâu trong lòng lại cho rằng sẽ không kịp.
Bạch Ngọc Đường thì không sao cả, dù sao lúc trước hắn ta đã có thể lạnh lùng nhìn Cố Duệ đi tìm chết thì bây giờ vẫn có thể mặc kệ sự sống chết của Cố Duệ, thế nhưng Nhạc Nhu thì lại khác. Trong lòng cô có chút tiếc nuối nên trên mặt cũng biểu hiện như vậy nhưng lại lập tức chuyển thành ngạc nhiên.
Bởi vì Cố Duệ chuyển động, ngay lúc cái đầu rắn khổng lồ đánh xuống cô đã hạ eo quỳ xuống đất. Lần đầu tiên mọi người cảm thấy được sự mềm mại và dẻo dai từ cái eo nhỏ bé đó của cô. Thế nên cô có thể dễ dàng hạ eo ngả người ra sau một góc bốn mươi lăm độ một cách nhẹ nhàng và lưu loát, dao găm trong tay phải lại đâm tới một cách ác liệt nhất.
Vô dụng! Da rắn này đao thương bất nhập. Nếu là bảo kiếm của Bạch Ngọc Đường thì còn có thể thử một lần nhưng dao găm bình thường của Cố Duệ vốn dĩ là không thể đâm rách được một cái vảy rắn.
Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường đều là nghĩ như vậy nhưng sắc mặt đột nhiên biến đổi bởi vì họ cảm thấy được trên người Cố Duệ có Hàng Khí dao động mãnh liệt. Sự dao động này sắp đuổi kịp Nhạc Nhu, dù vẫn cách xa Bạch Ngọc Đường một khoảng nhưng ít ra mạnh hơn đám người Trịnh Khải rất nhiều, hơn nữa trên dao găm kia đã bao phủ một tầng ánh sáng sắc bén.
Đâm vào! Rạch… Sức mạnh này dường như cũng không phải đến từ Cố Duệ. Độ cứng cỏi của da rắn này và độ dày của thịt rắn cũng xấp xỉ như nhau. Cô chính là mượn lực lượng mà cự xà đánh về phía mình, hai lực lượng chồng lên hỗ trợ cho dao găm… Rầm.
Cái miệng máu từ khi dao găm đâm vào tới lúc rạch ra chỉ xảy ra trong khoảng thời gian chỉ bằng một nhịp hít thở.
Ầm!
Đầu rắn rơi bịch xuống đất, thân mình vặn vẹo vài cái cuối cùng cũng bình ổn lại.
Mọi người đều yên lặng.
Lần này là đã chết thật sự rồi vì nơi Cố Duệ đâm vào chính là khí quản của cự xà, chỗ rạch ra cũng là ở khí quản, máu tươi từ đầu và bụng dưới của cự xà đều tuôn ra bắn vào cả người Cố Duệ nên cô cũng bị đè bẹp ở phía dưới.
Mọi người yên lặng một lúc lâu mới phát hiện cự xà đã chết! Cứ như vậy mà chết! Hơn nữa người giết chết nó không phải là Nhạc Nhu, cũng không phải là Bạch Ngọc Đường mà là một tên Hàng Sư cùi bắp chẳng có chút tiếng tăm gì.
Không hiểu tại sao cả, bất thình lình nhảy ra giết chết cự xà giống như đang nằm mơ vậy.
Lý Đại Hùng cũng có cảm giác mình đang nằm mơ cho đến khi cậu nghe thấy tiếng gọi yếu ớt:
“Đại Hùng, mau kéo giúp ta ra đi, ghê tởm chết ta rồi.”
Bị đè ở phía dưới cự xà, cả người Cố Duệ như tắm máu, cả người cô bốc lên mùi máu và khí nóng. Lúc Lý Đại Hùng kéo cô ra tựa hồ như không còn thở, quá nặng rồi, hơn nữa thứ mùi kia thật là khiến người ta phải ngạt thở.
Còn may là trời đang mưa to nên nước mưa cuốn trôi đi máu của cự xà dính trên người cô. Cô đặt mông ngồi bệt xuống đất mà thở hổn hển.
Lý Đại Hùng nhìn thấy Cố Duệ không chết cũng không còn lo lắng nữa. Dù sao thì sư phụ và lão đầu tử từng nói mạng của Khỉ rất lớn, sẽ không dễ dàng chết nên cậu ta đi về phía xác của cự xà. Bởi vì đám người Trịnh Khải đang vây quanh nó.
Cố Duệ còn đang nghỉ ngơi chợt thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày trắng.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng trước mặt cúi đầu xuống nhìn mình.
Dù sao thì hắn ta cũng có chuyện muốn nói, cô chờ là được. Quả nhiên anh ta đã mở miệng:
“Không ngờ lá gan của ngươi lại lớn như vậy.”
Bụng rắn mềm mại hơn so với những chỗ khác trên người nó nên ngoài cách đánh vào bảy tấc của nó thì đâm vào nơi đó là chí mạng nhất. Thế nhưng rất khó đánh trúng trừ khi chui xuống dưới bụng của nó. Nhưng cơ hội đó là bằng không, hơn nữa việc làm đó còn rất nguy hiểm nữa. Bạch Ngọc Đường luôn luôn lấy cẩn thận làm đầu, luôn là một kích tất trúng nên tuyệt đối sẽ không dễ dàng lấy thân ra mạo hiểm.
Vì vậy Cố Duệ ngược lại trở thành người thắng.
Nhạc Nhu ở bên cạnh nghe thấy thế thì vô cùng khâm phục Cố Duệ, bèn nói: “Không ngờ Cố cô nương tuổi còn nhỏ hơn ta mà đã dũng cảm như vậy, dám xả thân vật lộn cùng cự xà thật khiến cho ta khâm phục.”
Cố Duệ: Hai người này thật đặc biệt a, sao lại có thể mở to mắt nói mấy lời thừa thãi này. Lão nương không phải đúng lúc gặp phải vận rủi đứng ngay vị trí đầu cự xà nên mới bị nó công kích sao. Cái gọi là ra tay thật ra chỉ là theo bản năng phòng vệ, tại sao vào trong mắt bọn họ lại trở nên to lớn như vậy chứ.
Nhưng sao…
“Vẫn may, con người của tôi luôn luôn là như thế!” Cố Duệ đưa tay lên lau đi nước mưa rơi trên mặt, tươi cười một cách rất là tự nhiên.
Luôn luôn… Anh dũng… Như thế… Cách đó không xa, Lý Đại Hùng và Khổng Động Sinh nghe thấy như thế, đôi mắt hai người đảo một cái.
Nhưng khi Cố Duệ vừa mới không thấy thẹn mà đội lên cái mũ anh dũng không lâu thì đã nghe Bạch Ngọc Đường đã thản nhiên nói: “Trên người ngươi có một loại Hàng Khí.”
Ngừng một chút rồi hắn ta mới nói tiếp: “Là loại phụ trợ.”
Những lời này làm đôi mắt Cố Duệ nheo lại, Nhạc Nhu đứng ở bên cạnh cũng nhíu mày. Còn những người khác ví dụ như đám người Trịnh Khải thì đều nhìn về phía Cố Duệ.
Đúng vậy, sự hoài nghi của bọn họ quả nhiên là chính xác. Trên người tiểu Hàng Sư tầm thường ở Khuê Sơn này có một món đồ có Hàng Khí không tồi.
Trước mặt mọi người, Lý Đại Hùng nổi giận, đang định mở miệng thì đã bị Cố Duệ giành trước: “À! Cho nên…”
Giọng nói này rất là lãnh đạm, lông mày của Nhạc Nhu giật giật nhưng không mở miệng còn Bạch Ngọc Đường lại nhìn Cố Duệ nói: “Ta mua.”
Không phải là bán hay không bán, hoặc là ngươi có đồng ý giao ra hay là không đồng ý, mà là ta mua.
Hắn muốn mua, cô nhất định phải bán?
Cố Duệ: “Ngươi không có bảo ta tặng nó cho ngươi đã khiến ta có chút bất ngờ. Nhưng như vậy đã chứng minh ngươi cũng không phải là người quá mức ngang ngược vô lý.”
Những lời cuối cùng có chút sâu xa. Nhạc Nhu theo bản năng đảo mắt qua đám người Trịnh Khải, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt bọn họ không ngừng thay đổi.
Đúng vậy! Còn hơn Bạch Ngọc Đường mắt sáng lên muốn mua vật chứa Hàng Khí của Cố Duệ, đám người này đang âm thầm nghĩ cách ép Cố Duệ giao ra hoặc là sẽ giết chết cô ngay.
Tuy rằng xuất thân từ môn phái Bắc Đường, ở U Châu xem như có chút căn cơ nhưng nếu nhìn khắp Đại Đường thì Bắc Đường cũng không phải là quá mạnh. Đệ tử của toàn môn phái hầu hết đều chỉ mang theo có một Hàng Khí, nếu có thêm một cái không phải là như hổ thêm cánh sao. Làm sao có thể không động tâm cho được.
Nhưng bây giờ Bạch Ngọc Đường đã mở miệng. Trong lòng bọn họ có chút lo lắng, chỉ sợ bảo vật này không thuộc về bọn họ rồi.
Nhạc Nhu vẫn luôn nhìn về phía Cố Duệ nhưng không nói gì.
“Không bán.” Cố Duệ cự tuyệt ngay mà không cho Bạch Ngọc Đường cơ hội nói thêm gì nữa.
“Đây là vật sư phụ đưa cho ta khi nhập môn nên nếu bán cho ngươi thì ta làm sao ra đường lăn lộn được nữa.Vật của sư môn rất quan trọng, các người đều xuất thân từ phái Bắc Đường ở U Châu cũng xem như có máu mặt nên không phải là không biết. Khuê Sơn chúng tôi chỉ là một môn phái nghèo, gom được Hàng Khí như vậy không phải chuyện dễ dàng gì.”
Đây là ám hiệu. Ai u! Các người đều xuất thân từ Bắc Đường phái mà còn ép mua một món Hàng Khí của một tiểu đệ tử ở môn phái nhỏ như ta. Có biết xấu hổ hay không?
A! Nếu còn dứt khoát muốn đoạt, đừng nói mặt mũi ngay cả trứng cũng không còn.
Quả nhiên đám người Trịnh Khải như bị Cố Duệ nhìn thấu có chút không được tự nhiên. Thể diện bọn họ đương nhiên là cần. Hơn nữa danh môn chính phái nào cho phép đệ tử của mình ngang nhiên đoạt Hàng Khí của kẻ khác, làm như vậy cùng tà đạo có gì khác nhau chứ.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy Bạch Ngọc Đường thật cao siêu. Hắn ta nói là mua mà không phải đoạt.
Còn chuyện mua với giá bao nhiêu lại là một chuyện khác.
Nhưng cô lại không bán! Có người đột nhiên phát hiện, không phải cô muốn chết chứ?
Ánh mắt của Bạch Ngọc Đường hờ hững nhìn chằm chằm cô nhưng cô lại rất bình tĩnh nhìn lại hắn ta.
“Các người không cảm thấy lạnh sao?” Giọng nói thanh nhã như gió của Nhạc Nhu đột nhiên vang lên phá vỡ sự im lặng trong cơn mưa tầm tã này.
Đương nhiên là lạnh, Cố Duệ đứng dậy trông thấy Lý Đại Hùng đang chen chúc trong đám người hướng về phía cô chớp mắt ra hiệu. A! Cô kịp thời phản ứng lại.
“Mua mua bán bán cái gì không biết, hiện tại tất cả mọi người chia ra đi về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Phương hướng của ánh mắt Cố Duệ chính là xác chết của cự xà mà đám người Trịnh Khải đang vây quanh.
“Cô có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn một mình độc chiếm con cự xà này sao.”
Nếu như đám người Trịnh Khải còn chưa phát hiện ra mảnh ngọc thì có lẽ Cố Duệ sẽ không tranh cái xác của cự xà mà sẽ cho rằng giữ mạng quan trọng hơn. Ngoài ra sẽ không muốn vì chuyện này mà cùng đám người kia xung đột nhưng mọi chuyện đã bị lộ. Nên dòm ngó sẽ dòm ngó, nên ra tay sẽ ra tay, như vậy chi bằng ngay từ đầu tỏ ra mạnh mẽ một chút, khiến cho bọn họ khó chịu còn mình thì được sảng khoái!
Thế nên cô nheo mắt lại mỉm cười: “Ta có nói ta nhất định muốn sao? Dù sao thì đám người phái Bắc Đường các người đông người hơn, muốn một mình chiếm lấy xác của con cự xà này cũng chỉ cần một ý nghĩ mà thôi. Ta và Đại Hùng người đơn lực bạc lại không có hoàn quang rực rỡ như Nhạc cô nương, cũng không bằng một kiếm của Bạch công tử. Cho dù người cho cự xà một kích chí mạng là ta thì cũng tính toán làm gì. Vì sự an toàn, ta và cậu ta còn có thể nói gì đây?”
Người này như vậy mà gọi là không có nói gì sao? Còn kém một chút là chỉ thẳng vào mặt đám người Bắc Đường phái nói là bọn họ không biết xấu hổ rồi.
Đúng vậy! Nơi này nhiều người như vậy, tám chính phần mười là người của phái Bắc Đường nhưng thật sự ra sức chỉ có ba người là: Bạch Ngọc Đường, Nhạc Nhu và Cố Duệ.
Nếu đám người Bắc Đường muốn một mình độc chiếm? Nhạc Nhu thì sao? Có thể không cho? Không thể nào.
Cho Nhạc Nhu nhưng không cho Cố Duệ? A! Mềm nắm rắn buông sao, người của môn phái các ngươi là như vậy sao? Không sao cả? Đem người thủ tiêu hết là sẽ không có ai biết được. Nhạc Nhu sẽ không nói! Quả thật là sẽ không nói!
Đám người Trịnh Khải không dám xác định, thanh danh này quả là không tốt. Nếu truyền ra ngoài đừng nói bọn họ sẽ bị mọi người chỉ trích mà môn phái cũng không còn chút mặt mũi nào.
Cho nên giao điểm yếu của tất cả bọn họ vào tay Nhạc Nhu chỉ vì một chút món hời từ một cái xác rắn là không thể. Cuộc mua bán này không có lời!
Nhạc Nhu đúng là mấu chốt!
Nhạc Nhu cũng không ngờ Cố Duệ sẽ giao quyền nói chuyện vào tay mình. Không phải muốn dùng cô để bóp chặt cổ họng của những người này sao, còn làm ra vẻ mình có lui có tiến.
Đúng là rất giảo hoạt mà, Nhạc Nhu trong lòng nói thầm, đôi môi đỏ mọng mở ra: “Chia làm bốn phần, không cần tốn thời gian với một vấn đề đơn giản như vậy.”
Rõ ràng! Bốn phần! Cô, hai người Cố Duệ, Bạch Ngọc Đường, bọn người Trịnh Khải mỗi người một phần.
Đây là cách xử lý tốt nhất. Tuy rằng đám người bọn họ nhiều người nhất lại chỉ có một phần nhưng bọn họ lại cảm thấy được sự nhục nhã rất lớn từ lời nói của Nhạc Nhu. Bốn phần ba người kia đều có ra sức còn bọn họ thì cho không một phần còn đòi gì nữa đây?
Đây là thái độ của Nhạc Nhu đối với chuyện này, cô nghiêng về phía của Cố Duệ.
Tiện nhân này! Trong lòng đám người Trịnh Khải âm thầm mắng nhưng bề ngoài lại không dám phản bác. Họ chỉ mong cho Bạch Ngọc Đường chịu đứng ra, dù sao hắn ta mạnh như vậy, ai dám ngỗ ngược không nghe theo.
Bạch Ngọc Đường một tay cầm kiếm, ánh mắt lại lạnh lùng: “Ba phần! Không ra sức mà đòi chiến lợi phẩm của ta! Có hỏi qua thanh kiếm của ta chưa?”
Cố Duệ lần đầu tiên cảm thấy người này ác độc, vô tình nhưng mà vô tình cũng rất tốt.
Ha ha.