Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 148: Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi




Cải tạo hai lần? Là ý gì? Khổng Động Sinh cũng coi như xuất thân từ kẻ trộm mộ, suy nghĩ một chút liền cảm thấy rất kỳ quái: “Ý của cô là lăng mộ Tư Mã Ý này lúc đó sau khi xây xong lại được tiến hành cải tạo? Là do đài nổi và vách động tiếp nối không khớp?”

Dù sao cũng từ một ổ đào mộ mà ra, hắn cũng cảm thấy lăng mộ này có gì đó không đúng.

“Trọng điểm là, người cải tạo lăng mộ lần hai, có làm đúng với ý muốn của chủ nhân lăng mộ hay không? Nếu như không đúng, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Cố Duệ ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng những gì nghĩ trong lòng lại không thể nói cho bốn người kia biết.

Bởi vì cô đã nhớ ra, lăng mộ Tư Mã Ý này cô đã từng tiến hành khảo cổ!

Cái lăng mộ này, lúc ở hiện đại khai quật lên, đã gây nên một chấn động rất lớn.

Lúc đó Cố Duệ không phải là người phụ trách, nhưng vừa khéo cũng có tham gia vào, vậy nên cô khá quen thuộc với lăng mộ này.

Chỉ là trong quá trình khảo cổ lúc đó, lăng mộ này nằm ở trên sườn núi, không phải ở trong lòng núi. Trong lòng núi sạt lở rất nghiêm trọng, khiến cả một bộ phận lớn của lăng mộ bị lộ ra ngoài như vậy, ắt hẳn là do sự vận động của vỏ trái đất cộng thêm địa chấn ở thời hậu thế khiến cho địa hình bị biến đổi. Lúc trước Cố Duệ không nhận ra, sau khi nhìn thấy cái lầu bia đá này mới đột nhiên nhớ lại.

Nhưng cũng có thể bởi vì hai thế giới không cùng một hệ thống vũ trụ, một cái là hiện thực, một cái là Đại Đường thần quỷ, cô cũng không thể vơ đũa cả nắm.

“Chủ yếu là mình nhớ được kết cấu chủ mộ thất của Tư Mã Ý, nhưng không khẳng định được nơi này rốt cuộc có phải cùng một Tư Mã Ý không.” Cố Duệ đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng la thất thanh của Lý Đại Hùng!

Mọi người cũng giật mình, lại có quỷ?

“Không, không phải... mấy người nhìn lên đi!” Lý Đại Hùng ngẩng đầu, tay chỉ lên trên, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Đám người Cố Duệ nghi ngờ, cũng ngước đầu lên, nhất thời tất cả đều sững sờ, bởi vì cảnh tượng bọn họ nhìn thấy quá sức chấn động.

Phía trên hoàn toàn là chạm rỗng, thoạt nhìn giống như không gian hình mũi dùi, trên tường đá dán chặt những tấm ván gỗ lớn, giống như là một tòa lầu gỗ trong núi.

Quá cao, quá sâu, nhưng lại mang theo một cảm giác xoắn ốc kỳ lạ, nhìn vào... nhìn vào...

“Đừng nhìn nữa! Sẽ bị mê hoặc!” Bạch Ngọc Đường khẽ la lên, hắn quay sang đã nhìn thấy Cố Duệ đã tặng cho Lý Đại Hùng một bạt tai, vậy nên bản thân cũng thu hồi tầm mắt, nhưng cô ta cũng giống Lý Đại Hùng, thần sắc đã mê loạn hơn lúc trước rất nhiều, rất khó chịu.

Lý Đại Hùng cảm thấy bản thân vô cùng khó chịu, rất chóng mặt: “Chuyện gì vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu, đau đầu quá.”

“Nơi này rất cổ quái, đừng nhìn lên trên, cũng đừng đụng vào thi thủy ở dưới.” Nhạc Nhu vừa rồi cũng biết, nên nghĩ lại còn thấy rùng mình, nhưng cô để ý thấy Cố Duệ và Bạch Ngọc Đường dường như đồng thời tỉnh lại. Bạch Ngọc Đường là người từng tu luyện Động Sát Hàng Thuật (1), cô ấy sao có thể lợi hại như thế?

Cố Duệ cũng không giải thích gì, bởi vì bản thân cô cũng không rõ.

“Nơi này quá cổ quái, mau đi thôi.” Khổng Động Sinh thở dốc, vừa nói cần phải đi qua cầu treo bên kia thì một chân đã đặt lên rồi.

“Muốn chết thì cứ tiếp tục đi đi.” Cố Duệ thành công hù dọa Khổng Động Sinh, hai người Nhạc Nhu ở phía sau cũng nhìn Cố Duệ.

Không thể đi? Khi mấy người kia đang khó hiểu, Cố Duệ vừa định giải thích thì sắc mặt khẽ biến, trực tiếp đá một phát vào cánh tay Khổng Động Sinh!

Khổng Động Sinh bị đá ngã ra đất thì vô cùng tức giận, nhưng hắn liền nhìn thấy một tia ánh sáng xanh lục bay ngang qua trước mắt, trực tiếp đâm vào cọc cầu gỗ bên cạnh hắn.

Khổng Động Sinh trợn mắt há mồm, nếu như hắn không tránh ra thì… đại khái là…

Mũi tên nước đó hiện giờ đã xuyên qua tim hắn.

“Đây là Xuyên Vân Tiễn của Triệu Long!” Nhạc Nhu nhìn thấy mũi tên liền nhận ngay ra chủ nhân, cô đưa mắt nhìn về phía bắn ra mũi tên, nhìn thấy một tên nam tử mặc áo xám, tay còn đang nắm cung nỏ. Tên nam tử đó Cố Duệ cũng chẳng lấy làm lạ gì. Ban đầu cô và Lý Đại Hùng đến đây chính là bị cái tên này truy sát... đương nhiên cũng bao gồm cả đám người Trịnh Khải

“Nhạc cô nương, không ngờ lại gặp nhau ở đây.” Đám người Trịnh Khải vẫn chào hỏi Nhạc Nhu, nhưng ngữ khí có chút lạnh lùng, đại khái biết được Nhạc Nhu đi cùng với ba người Cố Duệ, đương nhiên sẽ lựa chọn vứt bỏ bọn hắn, đã vậy bọn họ còn tốn công nịnh bợ đối phương làm gì!

Còn về Bạch Ngọc Đường bên cạnh Nhạc Nhu, bọn họ biết con người Bạch Ngọc Đường này chẳng hề quan tâm đến sống chết của kẻ khác, giết một tên Khổng Động Sinh thì thế nào? Vậy nên bọn họ chẳng cần kiêng nể gì.

Khổng Động Sinh thoát chết trong gang tấc, trong lòng vẫn còn chút tâm lý tức giận Cố Duệ, hắn oán hận đám người Trịnh Khải, nhưng lúc này, hắn lại nhìn thấy tên Hao Tử.

Hao Tử gương mặt hậm hực, không dám nhìn thẳng vào Khổng Động Sinh.

Được rồi, bây giờ mỗi người đều có chủ riêng, Khổng Động Sinh cười lạnh: “Khiến các người thất vọng rồi, tôi vẫn chưa chết.”

Triệu Long kéo mũi tên, mặt đầy ngạo mạn: “Không sao, tốn một mũi tên mà thôi, lần thứ hai ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa.”

May mắn? Là lão tử ăn một đạp đổi lấy mạng đó! Khổng Động Sinh cười lạnh, quay đầu nhìn Cố Duệ liền đổi thành gương mặt tươi cười, biến đổi chỉ trong tích tắc.

“Thật sự cám ơn cô, Cố… Cố cô nương, nhưng lần sau gặp phải trường hợp này, cô có thể gọi tôi một tiếng.” Khổng Động Sinh cố gắng hết sức trưng ra khuôn mặt ôn hòa thân thiện, cánh tay của hắn rất đau, thịt muốn bầm tím hết rồi, nữ nhân này khẳng định là cố ý.

Cố Duệ liếc hắn: “Tôi thuộc phái hành động, không thích nói nhiều.”

Cô thôn nữ độc mồm độc miệng này của Khuê Sơn là quỷ đúng không?

“Dù sao đi nữa cũng cảm ơn cô, có điều bọn họ đã có ý định muốn giết tôi, lần sau khẳng định sẽ còn ra tay, chúng ta nhất định phải thận trọng.” Những lời này của Khổng Động Sinh, mấy người Lý Đại Hùng cũng không cảm thấy có gì không đúng.

“Giết ai không giết, đi chọn anh, cái người không có giá trị nhất, bọn họ không biết tôi mới là người quan trọng nhất sao, tầm nhìn và năng lực phán đoán quá kém, vậy nên không cần để tâm.” Cố Duệ nói một cách yếu ớt, dường như rất mệt mỏi.

Bốn người: Cô bị trọng thương yếu lắm rồi, xin đừng nói gì nữa.

Có điều, Nhạc Nhu cảm thấy mấy lời này của Cố Duệ thật không sai, đám người Trịnh Khải đã nói toạc hết ý đồ, nên sức uy hiếp không lớn, hơn nữa bọn họ còn chọn sai vị trí… Bạch Ngọc Đường có thể không quan tâm đến sống chết của Khổng Động Sinh, nhưng hiện tại hắn đứng chung với bọn họ, như vậy chắc chắc có âm mưu, mà đã có âm mưu, thì há có thể để ý đến bọn họ! Tình nghĩa đồng môn? Ha ha, thật đúng là nực cười.

Cho nên, từ lúc bắt đầu đến giờ, Bạch Ngọc Đường đều chẳng đặt bọn người Trịnh Khải vào trong mắt.

Hơn nữa, hắn cũng không vội qua cầu, dường như Cố Duệ cũng không vội, Nhạc Nhu thấy vậy thì trong lòng khẽ động… Cái cầu này có vấn đề?

Đám người Trịnh Khải thật ra cũng kiêng nể mấy người Nhạc Nhu, do vậy vội lên cầu trước, không thể nào để đám người Nhạc Nhu lấy được bảo vật!

Có điều, ba người mới vừa lần lượt lên cầu xong, thì tên đầu tiên đột thiên thét lên, bởi vì tấm ván gỗ dưới chân đã trực tiếp biến thành bột, vỡ vụn?!

Ba người bị rớt mất hai người, tên ở giữa còn lại sắc mặt trắng bệch, đứng trên một tấm ván gỗ trơ trọi, tấm ván gỗ trước sau đều hóa thành bột, khiến hai người kia bị rơi vào trong cái hồ nước màu xanh, chớp mắt liền không thấy người đâu nữa.

Mặt của Khổng Động Sinh và Lý Đại Hùng cũng xanh mét, có độc! Như vậy làm sao qua được!

Đám người Trịnh Khải vô cùng nghi ngờ, không dám tiến lên.

Lúc này Nhạc Nhu tiến lên, cô lấy cái vòng tay của mình xuống, ném nó lăn qua mấy tấm ván gỗ của cầu treo.

Vòng tay lăn đi, mấy tấm ván gỗ có tấm bị vụn vỡ có tấm không, mãi đến khi đến đầu cầu treo nó mới dừng lại rồi rớt xuống hồ.

Cái vòng tay đó quý lắm đó! Cố Duệ và Lý Đại Hùng đều đứt ruột đứt gan.

Nhưng Nhạc Nhu chẳng hề đau lòng tí nào, chỉ nói với bốn người Cố Duệ: “Tuy rằng mấy tấm ván gỗ bị hóa thành bột đã lộ ra rồi, nhưng vẫn phải cố gắng nhẹ nhàng hết sức, tôi thử đi trước…”

Cô vừa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã tranh đi qua trước, chân đạp xuống mấy cái đã đến đầu bên kia.

Tên thổ tặc này, tốc độ thật quá nhanh! Lý Đại Hùng có chút sầu thảm: “Khỉ này, cô nặng như vậy, một hồi hai chúng ta đi qua, có khi nào cùng bị rớt xuống không?”

“Bị tôi đánh chết hoặc là bị rơi xuống chết, anh tự chọn đi.” Cố Duệ mặt không biểu cảm.

Được rồi, Lý Đại Hùng thật ra biết Cố Duệ không nặng bao nhiêu, hơn nữa hắn còn được huấn luyện đi trên trúc, đi qua cái cầu này chắc hẳn không vấn đề gì.

Lý Đại Hùng cõng Cố Duệ nhảy qua, chẳng hề nhẹ nhàng như Bạch Ngọc Đường, mỗi bước đều vô cùng thận trọng, Nhạc Nhu và Khổng Động sinh đi theo ở phía sau.

Đám người Trịnh Khải thấy vậy cũng học theo, tiếp tục tiến lên cầu treo, nhưng tốc độ rốt cuộc vẫn chậm hơn đám người Cố Duệ, mấy người xoay đầu đưa mắt nhìn nhau, ác ý nổi lên, Triệu Long đột nhiên bắn ra một mũi tên!

Mũi tên xông đến chỗ Cố Duệ và Lý Đại Hùng, một mũi tên trúng hai con nhạn chính là chỉ trường hợp này.

Cố Duệ bản thân vốn mang trọng thương, Lý Đại Hùng đang cõng người đối mặt với nguy hiểm trên cầu treo, làm sao có thể đối phó được?

Cố Duệ và Lý Đại Hùng đều nghe thấy tiếng mũi tên xé gió từ phía sau truyền đến, nhưng hai người đều không phản ứng, bởi vì…

Bốp! Nhạc Nhu vung dải lụa ra, mũi tên bị đánh bay ngược lại!

Phập! Mũi tên cắm trên tấm ván trước mặt Triệu Long, Triệu Long mặt mày biến sắc

Đây là đang uy hiếp bọn họ? Dù sao cũng nhờ vậy mà đám người Trịnh Khải yên phận hơn, Lý Đại Hùng cũng cõng Cố Duệ thành công tới chỗ lầu gác.

Có điều, kỳ quái là Bạch Ngọc Đường vẫn chưa vào trong lầu gác, hắn nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó mới xoay người bước vào trong lầu.

“Hơ, Khỉ này, cái người kia dường như không còn xấu nữa, còn đứng lại chờ chúng ta kìa.”

“Anh nghĩ quá nhiều rồi, người ta không phải chờ chúng ta đâu! Đi vào thôi!” Cố Duệ mấp máy môi, lúc này hai người Nhạc Nhu cũng đã tới, cô tiến lên cùng Bạch Ngọc Đường đẩy cửa bước vào, trước mắt bọn họ chất đầy... binh khí!

Bệnh thần kinh hả? Đây không phải là chủ mộ thất? Đây là kho binh khí! Tên chủ nhân căn mộ này não có phát triển không vậy?

Một đám người cảm thấy vô cùng cạn lời, nhưng những binh khí này…

“Mẹ kiếp! Khỉ này, bảo đao này thật lợi hại! Khẳng định là Hàng Khí!” Lý Đại Hùng nhịn không nổi nữa, vơ lấy một thanh bảo đao, rút ra nhìn, lưỡi đao bốc ra hơi lạnh, dày đặc bá đạo, thật sự là một thanh đao tốt!

Nhưng… Đây là Hàng Khí? Nhạc Nhu tay bắt ấn, đọc thầm chú thuật, sau đó chân mãy khẽ nhíu lại.

Cố Duệ nhìn biểu cảm của cô liền hiểu được đại khái… Đây là Hàng Khí gì chứ! Đều là binh khí phàm nhân!

“Thế mà lại không có Hàng Khí! Không thể nào!” Đám người Trịnh Khải đột nhiên nhìn Hao Tử, ánh mắt phẫn nộ: “Tiểu từ nhà ngươi dám lừa bọn ta!”

Hao Tử cả đầu túa ra mồ hôi, sợ đến xanh mặt, vội vàng la lớn: “Tôi không có lừa các người! Lăng mộ này khẳng định có Hàng Khí, không tin các người hỏi Cái Búa đi! Nếu ở đây không có Hàng Khí, mấy người Hàng Sư bên kia sẽ đem hắn đến đây sao? Hắn là đứa cháu duy nhất của Khổng nhị thúc, hắn chắc chắn biết rất nhiều!

Mẹ kiếp, đây gọi là gắp lửa bỏ tay người sao?

Khổng Động Sinh giờ đã trở thành tấm bia sống, đám người Trịnh Khải nổi đầy sát ý, Nhạc Nhu nắm dải lụa…

Khi mọi người đang giương cung bạt kiếm thì… “Tôi nói này, các người đều bị mù hết hả?” Giọng nói Cố Duệ nhẹ nhàng truyền tới.

***

(1) Động Sát Hàng Thuật: Hàng Thuật quan sát

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.