Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 31: Chương 31: Lý Mãnh




Đám nha dịch bên ngoài nha môn đã bị huyễn thuật làm hôn mê. Nhưng trước đó, tên đầu trọc đã phá vỡ pháp thuật của Lý Mãnh. Đám người này mơ mơ màng màng đi tới. Bọn họ còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, một bóng đen xuất hiện trước mắt.

“Ai?”

Mấy người này vừa kêu lên, Lý Mãnh đã quăng hai người ra xa, rồi tung hai chưởng về phía hai người còn lại.

Phụt!

Hai tên nha dịch này nằm cũng trúng đạn, còn chưa kịp phản ứng lại liền bị trúng hai chưởng rồi văng về hướng tên đầu trọc.

“Đồ phá hoại!”

Tên đầu trọc chỉ đỡ được hai người rồi điểm vài cái lên tâm huyệt (1) của họ để tránh tụ máu bầm về hướng tim phổi.

Đánh người ta đến gần chết là một trong những trò xảo quyệt của Lý Mãnh.

Tên đầu trọc mắng to vài tiếng rồi phong bế tâm huyệt của hai người kia, sau đó vội vã đuổi theo sau. Ông ta còn tưởng là đã làm mất dấu hắn ta.

Nhưng không ngờ Lý Mãnh đang lao về phía cửa nha môn thì gặp ngay đám người Lư Dịch Chi đang bước vào.

“Ngăn hắn ta lại!” Tên đầu trọc hét lớn.

Đám người Lư Dịch Chi vốn đã biết Lý Mãnh là kẻ đứng sau mọi chuyện nên khi nhìn thấy hắn ta thì lập tức hành động. Còn Cố Duệ và Lý Đại Hùng thì ngoan ngoãn trốn ra xa.

Ừm, hành động rất ăn ý.

Hai tên thổ tặc này…

Một người có dáng vẻ cao to trong hai tên thổ tặc còn không quên thương hoa tiếc ngọc dẫn theo cô gái xinh đẹp như hoa kia chạy trốn cùng.

Cố Duệ thấy thế chỉ biết trợn trắng mắt nhìn hắn ta.

“Là hắn ta!”

Tuy rằng nhờ Lư Dịch Chi tra ra, Cố Duệ mới biết đến cái tên Lý Mãnh này, nhưng khi nhìn thấy người thật thì cô không khỏi hoảng sợ.

“Hả? Khỉ, cô biết hắn ta sao?”

“Không, hôm chúng ta đi lấy mật ong, không phải ta rửa táo bên suối sao? Lúc đó, vừa khéo nhìn thấy tên Lý Mãnh này bị Thanh Vũ đánh bay ra sân. Hắn khi đó không khác du côn là bao, không ngờ rằng hắn là kẻ đứng sau tất cả…”

Vẻ mặt Lý Đại Hùng cứng lại: “Cô tắm rửa (2) bên suối? Cái hoạt động mà không mặc quần áo ấy hả? Chắc là không ai thèm nhìn đâu nhỉ… Gớm như vậy mà.”

Cố Duệ mặt không cảm xúc nói: “Quả táo ngươi ăn là táo rửa bằng nước ta đã tắm đấy. Thế nào? Ăn ngon không?”

Mặt Lý Đại Hùng đỏ lên.

Khi nghe Cố Duệ nói đến tên Lý Mãnh trong mật thất, Vương Thanh Uyển còn thấy hoài nghi rằng không phải Cố Duệ quên hết mọi thứ. Dù sao bọn họ đều quen biết nhau từ lúc nhỏ, Vương Tiểu Nha là người nhỏ tuổi nhất lại bị ngốc nên khá là đặc biệt.

Bây giờ nghe Cố Duệ và Lý Đại Hùng nói chuyện với nhau như vậy, hơn nữa dáng vẻ Lý Đại Hùng cũng không có gì khác lạ nên sự nghi ngờ trong lòng cô ta cũng giảm đi.

Nhưng…

Được rồi, nói chuyện thô tục như vậy…

Thanh niên khảo cổ học hai mươi mốt cộng khi ở bên kia thế giới đã là thành phần trí thức quá lứa lỡ thì.

Độ thô tục trong câu chuyện của hai người một nam một nữ này đúng là không dám “khen”…

Bên này đang trò chuyện thô bỉ với nhau, thì phía bên kia, mấy người chưa bị thương trong đám Thanh Vũ vội vã tiến lên trợ giúp Lư Dịch Chi. Luận về võ công, Lý Mãnh sao có thể bằng mấy người họ được. Mắt thấy sắp bị “đánh chết”, hắn ta liền nhìn thẳng vào mắt những người kia và thi triển huyễn thuật.

“Không ổn!”

Lư Dịch Chi liếc mắt né sang một bên, nhưng bọn Thanh Vũ đã bị trúng chiêu, Lý Mãnh chớp lấy thời cơ bỏ trốn…

“Này, ông nội ngươi ở bên đây này!” Tên đầu trọc đuổi theo, dây xích làm bằng đá lửa trực tiếp phá vỡ huyễn cảnh. Đám người Lư Dịch Chi tỉnh lại, lập tức rút kiếm đâm tới…

Phập! Kiếm đâm vào cơ thể, khóe miệng Lý Mãnh trào máu ra. Nội tâm hắn ta nảy ra một suy nghĩ ác độc. Hắn ta xoay người lại, hung hăng đưa tay ra tấn công Lư Dịch Chi.

Trong lòng bàn tay hắn ta có một viên gì đó màu đen.

“Là Độc Hoàn! Công tử, lui ra mau!”

Tên đầu trọc cũng sợ tới mức lạnh cả người. Tên Lý Mãnh này thật tàn nhẫn, không tấn công ông ta mà lại quay sang tấn công Lư Dịch Chi. Nếu Lư Dịch Chi chết, nhà họ Lư sẽ khởi binh vấn tội (2) toàn bộ những người có liên quan như ông ta. Ngay cả đám Thanh Vũ cũng phải tạ lỗi.

Một hòn đá trúng hai con chim!

Quá độc ác mà…

Tên đầu trọc lật đật kéo Lư Dịch Chi lại. Đang kéo thì bỗng nhiên cảm thấy đai quần của mình bị lỏng ra.

Mẹ kiếp, quần bị tuột?

Không phải, là cái túi bên hông bị Lý Mãnh giật lấy. Đồ vật bên trong văng ra tung tóe, các loại dụng cụ của đạo gia đều có. Nhưng mục đích của hắn ta chỉ có Khuê Lỗi.

Lý Mãnh cướp lấy Khuê Lỗi, truyền tà khí vào. Bên trong Khuê Lỗi phát sáng.

Sột soạt.

Khuê Lỗi được mở ra.

Vương Tinh thoát ra ngoài.

Mẹ kiếp, Cố Duệ bắt đầu thấy không ổn rồi.

“Vương Tinh, Xa Cảnh Phong đã bị đám người này giết chết rồi, cô mau báo thù cho hắn ta đi!”

Lý Mãnh hô to. Vương Tinh mới thoát khỏi Khuê Lỗi nên vẫn chưa rõ tình hình trước mắt. Nhưng nghe tiếng hô to của Lý Mãnh, cô ta hiển nhiên đã nhìn thấy hai cỗ thi thể đang được vài người khiêng cách đó không xa.

Một trong hai thi thể đó chính là Xa Cảnh Phong.

“Cảnh Phong…” Vương Tinh sững sờ một chốc rồi liền phát điên.

Ừm, đã xem qua bộ dáng Xa phu nhân khi phát điên, nhưng bà ta dù sao cũng là người.

Mà Vương Tinh là ác quỷ, sau khi phát điên liền thăng cấp thành… lệ quỷ?

Cố Duệ nhớ tới điều gì đó ở thế giới ban đầu, mấy con quỷ trùm của khu toàn có bộ dạng này.

Nói thật, bây giờ là ban ngày ban mặt, mà có vẻ như quỷ ở thế giới này không sợ ánh sáng mặt trời, cứ nghênh ngang đi lại như vậy.

Chẳng lẽ không có nguyên tắc nào hả?

Sau khi Vương Tinh biến thành lệ quỷ, bên trong nha môn lập tức tràn ngập mê chướng quỷ khí, nhiệt độ tụt nhanh xuống. Hơn nữa còn có một mùi hôi thối quen thuộc xộc vào mũi – đầm lầy ấy, cây cổ thụ ấy, và cả đám thi thể bị treo trên cây!

“Chết tiệt! Cô ta đã hóa thành lệ quỷ và mất hết nhân tính rồi! Những người còn lại mau rút lui!”

Tên đầu trọc gấp đến mức đổ đầy mồ hôi hột nhưng mắt vẫn rất tinh. Ông ta nhìn thấy hai tên thổ tặc ở bên kia phản ứng rất mau lẹ, vội vàng chạy về phía cửa chính.

Không nói đến con khỉ ốm yếu kia – một kẻ chuyên đào mồ mả nhà người ta và không mấy liên quan đến ông ta lắm, nhưng người còn lại là đồ đệ của ông ta!

Cái thằng nhãi khi sư diệt tổ này!

Tên đầu trọc tức đến nghiến răng ken két.

Tình hình đang rất gấp rút và tràn đầy nguy cơ.

Mấy người Thanh Vũ hận không thể lấy thân bảo vệ công tử nhà mình, đến chết cũng không từ. Đám nha dịch đang chạy trối chết. Lý Mãnh cười lạnh. Tên đầu trọc với cái quần bị tuột đang tức đến đựng cả tóc gáy… À mà ông ta làm gì có tóc gáy…

Nhưng cũng chẳng làm được cái quái gì cả!

Cuối cùng, không ai ngờ rằng…

Lệ quỷ Vương Tinh không nói hai lời lập tức cuốn lấy thi thể của Xa Cảnh Phong, sau đó…

“Con khỉ!” Tên đầu trọc thét lên.

Nhưng đã chậm.

Cố Duệ vừa nắm lấy cửa chính đã bị Vương Tinh hóa thành một cơn gió đen cuốn lấy cô…

Lý Đại Hùng nắm lấy tay Cố Duệ, nhưng lại vẫn không kéo lại được.

Soạt.

Cố Duệ vẫn bị cuốn đi.

“Khỉ, khỉ, cô mau trở lại đây…” Lý Đại Hùng trợn mắt há mồm, kêu lên thảm thiết.

Mặt Vương Thanh Uyển tái nhợt, cô ta vừa rồi cũng không kéo được Cố Duệ.

Người phía sau cũng sửng sốt.

Tình huống gì thế này?

“Vương Tinh!” Lý Mãnh gào thét…

Phập!

Tên đầu trọc đâm một thước vào ngực Lý Mãnh: “Ông đây đánh chết nhà ngươi!”

Nhưng thật ra, tên đầu trọc chỉ cắt đứt tay chân của Lý Mãnh, chứ không đánh chết. Rồi trong chớp mắt, ông ta lướt nhanh đến cửa chính.

“Cô ta còn chưa chết đâu! Hô, hô cái rắm ấy! Mau theo ta!”

Tên đầu trọc tức giận mắng, Lý Đại Hùng vội vàng chạy theo sau.

“Đại nhân, chúng ta…” Thanh Vũ vốn tưởng rằng Lư Dịch Chi sẽ đi theo sau để hỗ trợ, nhưng không ngờ lại thấy anh ta xua tay, nói: “Không cần, Khang đại sư cũng không muốn chúng ta qua đó đâu.”

Tại sao? À… Thanh Vũ đã hiểu một chút gì đó.

Thân phận Lư Dịch Chi quá quý giá. Hễ anh ta mà bị thương một cái, mấy người tên đầu trọc sẽ gặp phải phiền toái còn lớn hơn. Nhưng không biết tên đầu trọc có nắm chắc rằng sẽ cứu được con khỉ kia hay không…

“Lý Mãnh, tại sao ngươi lại giết Xa phu nhân?”

Lư Dịch Chi biết tên đầu trọc cắt đứt tay chân của người này để bảo đảm hắn ta không thể dùng huyễn thuật. Như vậy hắn ta sẽ không còn gì uy hiếp đến bọn họ nữa. Cho nên, anh mới đứng gần đó dò hỏi.

Nhưng, Lý Mãnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lư Dịch Chi. Vẻ mặt trong nháy mắt của hắn ta làm hắn cảm thấy nghi hoặc. Còn chưa kịp hỏi thì…

Lý Mãnh cười, khóe miệng trào máu ra.

Thanh Vũ nhanh chóng bước lên, cậy miệng hắn ta ra. Bên trong hàm răng của hắn ta có chứa thuốc độc… Viên thuốc độc đó đã bị cắn nát, độc chảy xuống cổ họng.

Hắn ta còn chưa chết, nhưng bọn họ cũng không thể cứu sống hắn. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Mãnh phát tác độc tố. Mặt hắn ta càng lúc càng xanh, nhưng trên môi lại nở một nụ cười xán lạn: “Sống thì đã sao? Mà chết thì đã sao? Người phản bội ta cũng đã bị ta đoạt lại. Kẻ khinh thường ta cũng đã chết hết. Đời này rất đáng giá! Rất đáng giá! Ha ha ha.”

Hắn ta cười to.

“Chị A Ngọc không hề phản bội ngươi!” Vương Thanh Uyển dựa vào tường, yếu ớt nói.

“Không có? Đám đàn bà con gái các ngươi luôn như vậy. Tham phú phụ bần, yêu thích mấy kẻ đẹp mã. Gì mà môn đăng hộ đối, gì mà thực xin lỗi, tất cả đều là cái cớ! Cô ta như vậy, ngươi cũng như vậy!”

Lý Mãnh cười lạnh, cười ra máu.

Vương Thanh Uyển nhắm mắt lại: “Có một chuyện ta không tính nói cho ngươi biết, cho dù ngươi đã hại ta thành như vậy. Nhưng ta từ miệng bọn họ biết cả nhà chị ấy đều bị ngươi làm hại… Nếu ngươi đã không sợ chết, vậy ta sẽ khiến ngươi phải chết trong đau khổ!”

Ngừng một lát, cô nhìn thẳng vào mắt Lý Mãnh.

Lúc này, Lý Mãnh không có cách nào dùng huyễn thuật để mê hoặc được ai nữa.

Bởi vì điều kiện để thi triển huyễn thuật là phải có đủ tay chân và mắt.

Mà hắn ta hiện giờ chỉ có mắt… miệng… và tai.

“Mười năm trước, trên đường đi thi Hương võ trong quận, ngươi đã đụng phải một đám du côn?”

Lý Mãnh ngẩn ra.

“Ngươi đánh bại bọn họ, nhưng ngươi lại không biết rằng bọn họ ôm hận trong lòng. Bọn họ đã theo dõi ngươi tới trấn trên, nên tự nhiên cũng biết bãi cỏ lau – nơi ngươi hay hẹn hò với chị A Ngọc. Có một hôm, ngươi bận luyện võ mà không kịp báo trước một tiếng với chị ấy. Chị ấy đã đến đó ngồi chờ thật lâu mà ngươi vẫn không tới… Và rồi bọn họ xuất hiện.”

Vương Thanh Uyển nhắm mắt lại, cô run rẩy nói: “Chị ấy đã bị làm nhục!”

“Không có một cô gái nào muốn kết hôn với người mình yêu với một thân thể dơ bẩn như vậy… Chị ấy đã muốn tự sát, nhưng nhà họ Xa lại tới cầu hôn… Nhà họ Xa là dạng gì, chẳng lẽ ngươi không rõ? Chị A Ngọc gặp phải chuyện như vậy, vốn đã không thể nói ra ngoài, lại không thể tự sát. Bởi vì nếu chị ấy chết, nhà họ Xa chắc chắn sẽ điều tra, chuyện ấy sẽ lộ ra, rồi sau đó gia đình chị ấy sao có thể ngẩng mặt lên nhìn mọi người được chứ? Cho nên chị ấy đã đến gặp Xa phu nhân… Ngươi biết lúc đó Xa phu nhân đã nói gì không? Bà ta nói không sao cả… Tuy chị ấy không hiểu gì, nhưng vì không còn đường lui nào cả, chỉ có thể chấp nhận lời cầu hôn.”

“Ngươi muốn hỏi tại sao ta biết chuyện này? Bởi vì Xa phu nhân đã nói chuyện này cho Xa Cảnh Phong nghe. Rồi Xa Cảnh Phong nói lại cho ta nghe. Chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi nhà họ Xa đã giở trò gì trong chuyện này sao? Chưa bao giờ nghi ngờ rằng đám người kia là do nhà họ Xa sai khiến? Chẳng phải sản nghiệp của nhà chị A Ngọc đều rơi vào tay nhà họ Xa hay sao?”

Lý Mãnh mặt đờ đẫn nói: “Ngươi chưa từng nói cho ta…”

Vương Thanh Uyển mở mắt ra, nói: “Lúc đấy, ta vẫn còn nhỏ, ngay từ đầu ta cũng không biết. Đến khi biết được chuyện này thì ta đã bị nhốt trong mật thất, không thể thoát ra ngoài. Cái này chẳng phải do ngươi “ban tặng” sao? Ngươi oán hận tất cả mọi người nhưng lại không biết bản thân ngươi mới là kẻ ngu xuẩn nhất!”

Ngu xuẩn nhất!

Lý Mãnh trợn to mắt, độc tố đã lan khắp cơ thể hắn ta. Hắn ta cười to rồi ép khí huyết toàn thân ra ngoài.

“Công tử, cẩn thận!”

Đám người Lư Dịch Chi lùi về phía sau, nhìn hắn ta tự phát nổ.

Máu thịt nổ tung, văng ra khắp nơi.

Lần này, Lư Dịch Chi không thấy tức giận. Anh vuốt vạt áo, lạnh nhạt nói: “Quả thực là ngu xuẩn nhưng không đáng để thông cảm!”

“Công tử, hắn chết rồi… chuyện chúng ta muốn điều tra…”

“Có một số chuyện, không phải cần bọn họ nói rõ ra chúng ta mới biết. Bọn họ không nói, ngược lại ta càng thêm chắc chắn.”

Anh đứng dậy nhìn về phía rừng Quỷ Khốc.

Anh đã có thể hồi kinh báo cáo lên bên trên, nhưng không biết cô gái kỳ quái giống khỉ kia… có thể bình yên quay về hay không.

Vương Thanh Uyển ép cho Lý Mãnh tự phát nổ, bởi vì cô rất hận hắn ta. Không đơn thuần là vì năm đó Diêm Ngọc đối xử với cô rất tốt, tốt như chị em ruột, nhà họ Diêm cũng từng giúp đỡ cô nhi quả phụ các cô. Mà còn bởi vì mấy năm nay… cô và mẹ đã không thể quay lại sống cuộc sống như trước đó.

Cô giương mắt, nhìn về phía nhà lao.

***

(1) Tâm huyệt: huyệt ở tim.

(2) Từ “rửa táo” và từ “tắm rửa” có cùng âm đọc trong tiếng Trung.

(3) Khởi binh vấn tội: hỏi tội.

(4) Khi sư diệt tổ: phản phúc, không tôn trọng tôn ti, lễ giáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.